Toàn công ty đều biết tôi và Kim Mẫn Khuê là kẻ thù không đội trời chung.Nhưng khi cánh cửa đóng lại, tôi bị anh đè sát vào cửa và trao cho nụ hôn nồng nàn."Ban ngày mắng tôi ghê thế, tối nay chuẩn bị bồi thường tôi thế nào đây?""Đừng có giở trò, tôi chỉ sợ anh chịu không nổi thôi."Tôi đáp lại, bị anh giữ chặt sau gáy. Chết tiệt, cái đồ đáng ghét, còn học cả cách cắn người rồi sao?!Bản chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không bưng đi nơi khác!…
truyện ngược ngược nữa ngược mãi vì au rất thích kết SE có thể 1 vài fic sẽ là SE nhé. Còndiên biến như thế nào thì xin mời các bạn hãy đọcđê biếtcâu chuyện như nào nhé.…
Trước Tết, tôi nghe lời mẹ đi xem mắt.Nhưng người đến không phải một cô gái như tôi tưởng, mà là một người đàn ông vai rộng chân dài.Anh dùng gương mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm tôi, nghiến răng nghiến lợi, âm u như một sát thần."Chào em, trước khi bắt đầu buổi xem mắt, anh xin giới thiệu sơ qua về bản thân.""Anh từng bị bao nuôi. Thằng ngu nào đó đã chơi anh suốt hai năm rồi chạy mất. Em không ngại chứ?"............Tôi chẳng biết đáp câu này thế nào.Bởi cái thằng ngu ngủ xong rồi bỏ đi ấy chính là tôi.!Bản chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không bưng đi nơi khác!…
Thể loại: hiện đại đô thị, nhất công lưỡng thụ, ân oán tình cừu, bi kịch kinh điểnĐộ dài: 15 chương + 1 phiên ngoạiEdit: Nguyệt Cầm VânBãi biển Caribe, đã từng là thiên đường.Xuất Vân nhớ rõ, bờ cát lãng mạn nơi ấy, con sóng say đắm lòng người; nhớ rõ khi dùng số tiền của một viên chức nhỏ mà mình đã phải khổ cực tích góp rất lâu, cắn răng tham gia vào chuyến lữ hành ngắn ngày tới biển Caribe lần ấy, nhớ rõ một nụ cười nhàn nhạt.Còn nhớ rõ cái tên đã ép chính bản thân mình phải quên đi suốt hai năm qua.Cái tên này đại biểu cho ngọt ngào và hạnh phúc, đáng tiếc chính là, cũng đại biểu cho một người không thể phai mờ trong sinh mệnh của Xuất Vân.-- ◇ ◆ ◇ --"Bạn anh đã bị liệt vào danh sách những người mất tích trên hải dương. Anh là bằng hữu của cậu ấy, có thể theo chúng tôi đến cảnh cục một chuyến, cung cấp chút tư liệu được không?""Cần gì tư liệu, tôi biết cậu ấy ở đâu.""Anh biết?""Đúng." Xuất Vân khe khẽ cười: "Ở biển Caribe."~ Văn án ~Nhân gian có thể có thiên đường?Có thể có bờ cát lãng mạn, con sóng say lòng người?Nếu tương ngộ bất quá chỉ là một lần ngẫu nhiên, vậy hủy diệt có phải chỉ là một trò vui đùa?Là lúc mặt trời lặn, khi tiếng thủy triều bồi hồi bên tai,Bọn họ đã gặp gỡ, nơi biển Caribe.==> Cái này là mình muốn đọc nhưng trên wattapd không có bản rõ nghĩa nên mình cóp về đọc offline. Cái mình chưa xin người edit . Nếu Edi có thấy và không thích thì mình sẽ xoá. Xin cảm ơn ạ.…
Một đứa trẻ mồ côi có mong ước đơn giản chỉ là một mái nhà, vậy mà hắn lại không có được. Lần đầu tiên gặp được anh đã khiến tim hắn rung động , bất chấp mọi thủ đoạn muốn có hắn bên cạnh , hắn dùng tình yêu chân thật cùng thời gian để khiến anh cảm động nhưng tất cả mọi cố gắng của hắn hoàn toàn bị xem thường. Đến phút cuối cùng, hắn mới biết được hắn đã sai lầm rồi. Liệu hắn có thoát được tình yêu đầy đau khổ này hay không ?!Bản chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không bưng đi nơi khác!…
Tôi nhặt được một chàng Omega bị tổn thương tuyến thể, đấu giá chỉ mất 20 tệ.Trong lồng sắt, ánh mắt người đàn ông ấy lạnh lùng, nhưng dung mạo lại đẹp đến mức kinh tâm động phách.Tôi vô cùng hài lòng, mỗi ngày đều chăm sóc cẩn thận, dỗ dành anh kết hôn với mình.Đêm tân hôn, khi tôi đang định phát huy khí thế oai hùng...Anh lại bất ngờ lật tôi lại, giọng khàn khàn:"Đừng trốn.""Đợi em mang thai, anh sẽ đưa em về nhà... được không?"Tôi: "???"Ê nha ê nha, về nhà gì cơ?Không phải anh nói là mất trí nhớ rồi sao!?Còn nữa! Tôi rước về một Omega chứ có phải Alpha đâu!?!Bản chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không bưng đi nơi khác!…