Có một cô gái bất ngờ sở hữu một chiếc điện thoại có linh tính, từ đấy mọi chuyện dở khóc dở cười phát sinh ra.Phân đoạn: Nữ sinh đang cầm điện thoại đeo tai nghe đứng trên xe buýt, bỗng nghe thấy một âm thanh ẩn ẩn tức giận:"Em là không cướp tôi về, tôi sẽ thuộc về người khác đó!!!"Nữ sinh nhìn xuống dưới, phát hiện chiếc điện thoại của mình không thấy đâu, tai nghe vẫn còn nhạc, cô bèn lần theo dây tai nghe đến túi của một người đàn ông.Cô nhẹ tay lấy lại.Chiếc điện thoại vào tay cô liền lạnh băng. Nữ sinh xoa xoa một cái, nó từ từ nóng lên, cô còn nghe thấy một câu nói nũng nịu: "Uhm, đừng có xoa người ta mà~"Nữ sinh: "..."…
Tên sách: [ tây du ] Thất tiên nữ thường ngàyTác giả: Gấm xưa kiaVăn ánNgưu lang Chức nữ, Đổng Vĩnh cùng thất tiên nữ, tắm rửa bị trộm y phục tiên nữ...Thất tiên nữ vẻ mặt huyết, lật bànCọ xát!Như thế nào nữ chính đều là nàng?Quan phối một cái đều không thích phải làm sao?Xa còn nhớỞ kia Bàn Đào Viên bên trong, nàng nhọc nhằn khổ sở tháo xuống nhất viên đào nhiCực đại đào hóa thành tiểu tiểu con khỉ nhi bộ dáng, nhe răng trợn mắt hướng nàng cười: Hắc, ngươi đem ta nâng niu trong lòng bàn tay làm chi?- - - - - - - - - -Mặc dù biểu ca rất tuấn tú, nhưng bài này nam chủ thật sự là Hầu caNội dung nhãn hiệu: Ảo tưởng không gian thần tiên ma quái ông trời tác hợp cho cổ điển có tênTìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Hướng Tiểu Thất, Tôn Ngộ Không ┃ vai phụ: Dương Tiễn, Thiên Bồng ┃ khác: Đổng Vĩnh, Ngưu lang, cái khác…
Cô ngồi đấy. Về lý thuyết, đó là góc có nhiều ánh sáng nhất nhưng anh không thể trông thấy cô. Không phải vì nắp dương cầm ngăn ánh sáng từ ngọn đèn hay dây cát đằng rũ bóng bên cửa sổ, hắt những khoảng đậm nhạt lên dáng ngồi nghiêng nghiêng mà vì vẻ chịu đựng, âm thầm trên nét mặt đọng chút tiếc nuối, chút thất vọng như cố níu giữ vệt sáng của một vì sao.Ngột ngạt quá, ước gì có một không gian để thở, một khoảng không để nhìn ra xa nhưng căn phòng chỉ duy nhất khung cửa nơi cô ngồi. Mắt Trung Dũng dừng lại nơi anh ít nhìn đến nhất. Ở đó, không gian cũng được mở ra từ ô cửa nhỏ. Góc phố rét mướt với hàng cây khẳng khiu. Bức tranh anh mua của một họa sĩ ngồi vẽ ven đường. Ông già có ánh nhìn vừa dại dại vừa tinh anh, cả gương mặt là một nét phác họa thô kệch và thời gian như vệt sương mỏng vắt qua đôi mắt đục mờ. Phương Đàn rất thích bức tranh. Mỗi lần ghé thăm, Phương Đàn đều đứng hàng giờ ngắm nghía và suy tư.…
Chờ Anh Đến Bao GiờMột cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng luôn là người đáng để được yêu và được nâng niu. Nhưng ngược lại, cuộc sống của cô lúc nào cũng rơi vào bế tắt. cuộc sống vất vả và khó khăn làm cho cô có nghị lực sống mạnh mẽ. Qua câu chuyện muốn nói cho mọi người biết rằng phải tin vào lựa chọn của mình tin vào cuộc sống và phải tin rằng khi cánh cửa này đóng lại thì có cánh cửa khác mở ra.Một chàng trai tuy mạnh mẽ bề ngoài nhưng nội tâm mỏng manh. Là người có nhiều suy nghĩ. Vẻ mặt đẹp trai đó chưa bao giờ biết nhăn nhó vì hình tượng của chính bản thân mình. một người chưa bao giờ để người khác nhắm nhược điểm của mình. Qua nhân vật này tuy hoàn hảo nhưng vẫn có khuyết điểm về tâm trạng và cách suy nghĩ cho rằng mình là người có 1 không 2. Luôn là công việc công việc và công việc...Kiếm rất nhiều tiền that nhiều tiền để rồi nhận ra rằng tiền là 1 nhưng tình là 10.…
***Tên truyện: Chúng Ta là Hạnh Phúc******Thể loại: hiện đại đô thị, ấm áp, HE, 1x1, ôn nhu băng sơn công, lạnh lùng lười biếng thụ, công siêu sủng thụ, ngược luyến đủ cả***NV: Lưu Hạo Nhiên x Dương Kiến Phong***Tình trạng: Còn lâu mới hoàn- Lịch up: Trong phần (INFO) sau mở đầu.-dự kiến 3 quyển nhé<33***Văn ánTrên con đường mùa thu mát mẻ, từng chiếc lá vàng rơi xuống như một cơn mưa óng ánh trong ánh nắng nhẹ nhàng, từng đợt gió se lạnh thổi qua. Bóng dáng hai nam nhân hiện lên thật mơ ảo, như thực như vô."Không phải anh đã nói Chúng Ta là Hạnh Phúc hay sao? Sao em lại muốn rời bỏ?" - Giọng nói tràn đầy đau đớn, lại có ý muốn níu kéo....Im lặng"Đừng rời bỏ anh, hãy cho anh một cơ hội, hãy nói cho anh biết anh đã sai ở đâu?" Nói rồi đưa tay kéo tay người kia đang có ý rời đi, thật sự muốn giữ lại, khảm vào trong tâm.Lỗi của anh ư? Lỗi lầm lớn nhất của anh là làm cho tôi quá yêu anh, quá phụ thuộc vào anh, quá Hạnh Phúc, để tôi không nỡ nhìn anh đau khổ, lại càng không nỡ buông tay.Xin anh đừng như vậy, để tôi có thể rời đi. Giọt lệ chực rơi xuống được ngăn lại. Trong tim như vỡ ra thành ngàn mảnh."Xin lỗi, tình yêu tôi dành cho anh chưa đủ lớn, anh sẽ sớm tìm được người tốt hơn tôi..."Dứt khoát rời đi. Hai người giờ như ở hai thế giới khác nhau, một dời đi, một ở lại. Hai tâm hồn cùng đau đớn, cùng thổn thức, cùng tan vỡ không cách nào vực dậy.Tựa chim non gẫy cánh...***Tác giả: Dương Dương###Cảm ơn mọi người đã chọn đọc truyện. Mong mọi người có những giây phút tuyệt vời. Hãy vote ch…
Truyện au viết hoàn toàn là vì tình yêu với couple JunSeob thần thánh, không tránh khỏi sai lầm, thiếu sót. Mong mọi người bỏ qua cho. Vẫn là vấn đề tình yêu muôn thưở, vẫn là sự hờn ghen, oán hận , thù ghét ... Nhưng vượt lên trên hết là tình yêu chân thành, sâu sắc của hai bạn trẻ. ------------... Hạnh phúc .. Có đôi khi thật gần mà cũng thật xaNếu em đã buông tayVì sao anh còn níu giữ.....Như vậy chỉ làm cho cả anh và emHai chúng ta đều đau khổ Em yêu anh Đó là điều không ai có thể phủ nhận Nhưng liệu có thể được sao?Tình yêu của em làm sao có thể được chấp nhậnKhoảng cách nào cho em và anh đây???-----------------------…
Tên truyện: Couple ngọt ngào (Sweet couple)Tác giả: Trường UýThể loại: Ngôn tình, hiện đại, nhẹ nhàng, ngọt sủng, thể thao điện tử (PUBG)Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (53 chương)Tình trạng biên tập: Đang tiến hànhBìa: Gác nhỏ của Dạ TướcLịch đăng: Không cóTruyện được edit khi chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup. Editor còn non tay nên không tránh khỏi sai sót, mong được mọi người góp ý để hoàn thiện hơn trong tương lai. Trong quá trình đọc truyện có bất cứ thắc mắc, góp ý gì xin hãy để lại bình luận, mình sẽ ghi nhận và cố gắng sửa đổi.Mình xin gửi lời cảm ơn đến Gác nhỏ của Dạ Tước đã tài trợ cho mình một chiếc bìa xinh xắn, đồng thời cũng cảm ơn Leosing đã đồng ý cho mình sử dụng bản convert trên Wikidich.Lời cuối cùng: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.…
Có thể ở một thế giới nào đó thật sự tồn tại cái tình yêu mang tên " Thiên trường địa cửu". Nhưng ở thế giới của tôi cái khái niệm đó thật sự xa vời. Người ta có thể yêu nhau, thề sống chết bên nhau nhưng người ta cũng có thể quay lưng, có thể phản bội. Đã từng có một ai đó nói với tôi rằng "ước định chính là để phá hủy". Khi yêu, người ta sẽ hứa hẹn thật nhiều, sẽ nâng niu và trân trọng người đó như trân bảo quý hiếm. Nhưng hết yêu rồi, thì tất cả cũng chỉ còn hai chữ " đã từng". Tôi chưa từng trải nghiệm qua đâu. Nhưng cái tôi thấy thì chính là như vậy đấy. Có thể đó chỉ là một khía cạnh của tình yêu, sẽ còn có mặt khác nữa. Có thể sẽ có rất nhiều người yêu và hạnh phúc. Tôi không phủ nhận tình yêu. Bởi thực tế dù là mối tình đẹp hay xấu nó đều có ý nghĩa riêng của nó. Yêu là cuộc trải nghiệm của cả hai người. Cho dù cuối cùng có ra sao thì ít ra bạn cũng từng có thời gian hạnh phúc. Gặp nhau là do "duyên phận" chúng ta có duyên đi chung một đoạn đường cho dù không đến cuối cùng nhưng đã từng đi bên nhau không phải sao?…
Lúc trước, từng nói tình cảm chính là thứ vô vị nhất trong cuộc đời này. Cuộc sống là một bản nhạc ballad không lời đã được cài đặt chế độ lặp lại trong máy móc, tình yêu là thứ gì đó mờ nhạt tự nhiên tìm đến không cần chúng ta níu kéo hay kiếm tìm.....Cơn mưa ngày ấy chẳng thể gọi được một cái tên.Phải chăng cơn mưa ấy là cơn mưa đầu tiên ươm mầm trong trái tim không cảm xúc, nó phải chăng chính là muốn giữ chân tôi chậm lại dưới mái hiên nhà anh mà không phải là ngôi nhà khác. Phải chi lúc đấy tôi chạy nhanh một chút, nhanh chân một chút để không bị dòng thời gian giữ lại, phải chi lúc đấy xe đạp không bị hỏng giữa phố vắng lặng dòng người, phải chi lúc đấy tôi đừng sợ mưa mà trú mưa trong dòng mưa hối hả, phải chi lúc đấy trời ngừng mưa và nắng ấm sẽ trở lại bên dòng người tấp nập, và phải chi lúc đấy tôi mạnh mẽ hơn mà phản kháng..... đó sẽ là một người khác mà chẳng phải là anh...Bìa: ___MLC___…
Năm ấy, tiệc cuối năm, cô viết lên giấy gửi anh tỏ rõ nỗi lòng, nhưng đáp lại chỉ là bóng lưng lạnh nhạt của anh bao bọc một cô gái khác.Thanh xuân của cô...cứ như vậy mà chôn dấu một thứ tình yêu chưa kịp nở rộ, đã tàn lụi..5 năm sau gặp mặt, một hợp đồng liên hôn, một cuộc hôn nhân chính trị lần nữa trói buộc hai người lại với nhau. Dẫu biết sẽ chẳng hạnh phúc, cô vẫn cố chấp níu kéo, mang lại sự đau khổ cho cả hai, bởi... anh yêu người khác.Gia đình tan vỡ, cô ra đi, 4 năm sau lại trở về với thân phận khác.Anh nhận ra tình yêu, công sức bao năm của cô được đáp đền, nhưng tình yêu mãnh liệt năm xưa giờ đã nguội lạnh, liệu cô có đủ can đảm sưởi ấm trái tim bằng ngọn lửa tình yêu thêm lần nữa?Yêu... rốt cuộc là ngọt ngào, hay đắng cay đây?…
Tag: Chiếm hữu tính cách vặn vẹo điên cuồng đẹp trai cường công x Xinh đẹp ngây thơ cường thụ.Mùa xuân năm ấy, cơn mưa đầu mùa rơi nhẹ nhàng trên mái hiên của biệt thự nhà họ Wongraven, những giọt nước tí tách như bản nhạc chào đón một sinh linh mới chào đời.Joong lúc đó mới một tuổi, vẫn chưa hiểu rõ thế giới xung quanh, nhưng hắn biết rằng hôm đó mẹ bỗng ôm một đứa bé nhỏ xíu, đặt vào lòng hắn."Đây là Dunk."Cậu bé trong tã lót nhỏ xíu, làn da trắng hồng, đôi mắt đen láy mở to nhìn hắn. Joong nhìn chăm chăm Dunk, bàn tay nhỏ bé vươn ra, vô thức chạm vào má cậu.Mềm.Hắn thích cảm giác này.Khi mẹ định bế Dunk đi, Joong lập tức níu lấy tấm chăn quấn quanh người cậu bé, đôi mắt trầm tĩnh không hợp tuổi nhìn mẹ đầy cương quyết."Joong, con không thể giữ em mãi được." Mẹ hắn cười dịu dàng.Nhưng Joong không buông tay.Hắn không hiểu khái niệm "mãi mãi" là gì, nhưng hắn biết, hắn không muốn đứa bé này rời khỏi mìnnh.Waring: Công với thụ không cùng huyết thống…
Tình yêu vốn không trọn vẹn,nhưng không có nghĩa là không thể.Có thể được đong đầy bởi nước mắt và nỗi đau,nhưng dám yêu,dám giữ lấy,cướp lấy từ tay định mệnh...Cuối cùng con người ta vẫn tìm về trong hạnh phúcBản lĩnh,mạnh mẽ và kiên cường....tình yêu mới có thể níu giữ.Tương lai mù mịt không thể khỏa lấp hai trái tim thuộc về nhau,đập trong nhịp đập của nhau........…
Khi còn nhỏ, cô và cậu có tình cảm với nhau, nhưng vì những tai nạn bất ngờ, những nỗi đau âm thầm của định mệnh đã khiến cả hai chia xa. Cô vì bị tai nạn mà mất trí nhớ, cậu vì đã gián tiếp đẩy cô đến cái chết mà quyết định rời xa cô... Hai năm sau, số phận trớ trêu đã xô đẩy hai người gặp lại nhau, nhưng lại chẳng thể nhận ra nhau. Cô lấy họ mẹ, trở lại cuộc sống bình thường như những cô cậu học sinh khác. Cậu cũng sống vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và bạn bè. Nhưng cuộc sống chứa đầy những sự bất ngờ, cô yêu bạn thân của cậu, còn cậu, cô biết, cậu cũng từng có tình cảm với cô. Nhưng chỉ là "đã từng". Thất tình, nhận ra mình đã bỏ lỡ người quan trọng nhất, cô tìm cách níu kéo cậu. Năm năm yêu đơn phương, năm năm níu kéo, năm năm cố gắng mù quáng chỉ để cậu yêu mình. Nhưng sự thật không bao giờ chiều theo mong muốn của chúng ta. Cậu không yêu cô, cô cho tới giờ đã hiểu rõ. Đến cuối cùng, cô chấp nhận buông bỏ. Buông bỏ, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai. Cậu không còn cảm thấy phiền, và cô cũng không còn cảm thấy đau đớn, khổ sở nữa...…
Nàng là một cô gái ngây thơ bị cuốn vào thế giới của hắn có sắp đặt - Hắn là một tổng tài níu kéo quá khứ tội lỗi .Cô chính là một nàng công chúa phải chịu trói buộc từ nhiều phía -Hắn là gián tiếp kéo cô xuống địa ngục luôn kìm hãm theo cách ôn nhu .Nàng ta đường đường một sát thủ đứng đầu giết người theo cảm tính - Còn hắn là thiếu gia máu lạnh của 1 gia tộc danh giá Cô ấy chỉ là một người vô cùng bình thường mà cớ sao lão thiên sắp đặt cho cô gặp hắn - Hắn lăng nhăng thành tính bao nhiêu mỹ nhân cũng nếm qua như vẫn chỉ độc sủng mình nàng Nàng mơ mộng hão huyền nhưng cũng vô tâm - Mà hắn cũng không quá xui nhưng lại ăn phải thính của nàng Cô chỉ là nhân viên bán thời gian nhưng gặp hắn địa ngục huyết tế đã khai mở - Hắn là ông chủ của cô vô tình bạo ngược cô 12 con người với những tính cách đa màu số phận đưa họ đến với nhau để hạnh phúc hay làm tổn thương lẫn nhau Liệu họ có thể vượt quá những thử thách do quá khứ, hiện tại tạo ra Tất cả đều cần sự cân nhắc đôi bên…
Giữa biết bao con người liệu ta có gặp dk nhau? Gặp nhau rồi liệu có bên nhau dk k? Bên nhau rồi sẽ ra sao? Có hạnh phúc k? Con người đến dk với nhau cx bởi cải duyên phận còn bên nhau hay không là do bản thân chúng ta. Chỉ cần gió thì chuông sẽ kêu...Chỉ cần niềm tin hạnh phúc sẽ đong đầy........Hãy trân trọng những gì mik đang có bởi có thể 1 ngày nào đó mik sẽ mất đi. Không có hì có thể bên ta mãi mãi nếu ta không giữ gìn,nâng niu,trân trọng và bảo vệ chúngNgười làm bạn cườilà người yêu bạn.........nhưng.......người làm bạn khóc mới là người bạn yêuHãy theo dõi câu chuyện này bởi mik sẽ viết thật chân thật,gần gũi vs c/s. Các bạn cứ thoải mái cho lời bình để mik biết mà cố gắng nhé. Thanks very much…
tình yêu của một sát thủ có bao giờ được hạnh phúc đâu chứ số phận áp đặt cô phải theo cái nghề đó... một sát thủ chưa bao giờ có tiếng cườigiới thiệu:- Tôi tên Trần Hoài My trước khi trở thành một sát thủ tôi đã từng là một cô bé hạnh phúc êm đềm ở cái tập đoàn XCV nổi tiếng đó 😐😐😐 được ba mẹ nâng niu yêu thương, được anh trai chiều chuộng, cuộc sống nhung lụa từ khi mới lọt lòng!!! sung túc đầy đủ, có người hầu kẻ hạ; cuộc sống mà ai cũng phải mơ ước... 😄 cho lên tôi cũng có tính tình kiêu ngạo hơn, chia kè kết cánh từ khi mới đi học, nhiều người sợ tôi lắm mà từ bé tôi cũng rất thông minh, học thông thạo tiếng anh... giới thiệu vậy đã!!! ( nhân vật khác thì vô truyện mình giới thiệu thể!!! do dùng ngôi kể là chính mình cho nên có gì sai sót mong bỏ qua)…
Tác giả: Vũ VươngTình trạng: Đang tiến hành ~'^'~Nội dung: Sau khi vượt qua được bài kiểm tra trên mạng của một người bí ẩn tên là Vilder G.12 học sinh thiên tài với chỉ số IQ trên 160 đã được mời nhập học Học Viện Thiên Tài. Học viện nằm trên 1 ngọn đồi hoang. Ngôi trường rộng lớn và tiện nghi dành cho những những thế hệ trẻ tài năng nhưng lại vắng tanh. Sau khi tìm hiểu, cả 12 học sinh đã nhận ra ngôi trường này đã bị ngưng hoạt động. Chúng đã bị nhốt lại, ngôi trường đã bị cách ly với thế giới bên ngoài. Ngôi trường bị điều cai quản bởi con gấu nhồi bông Monokuma do kẻ bí ẩn Vilder G điều khiển. Cách duy nhất để thoát khỏi ngôi trường này là phải âm thầm giết tất cả những học sinh khác. Khi chỉ còn 1 hoặc 2 học sinh, cánh cổng ngôi trường sẽ tự động mở cửa, những người còn sống sót sẽ được giải thoát. Đây là tác phẩm đầu tay mình :)) Trong khi viết sẽ mắc phải nhiều lỗi :)) Mong mọi người thông cảm và ủng hộ mình :33…
Một chút dẫn dắt nhỏ 2 nhân vật chính trong truyện có mâu thuẫn với nhau từ thời bố mẹ. Đối với nhân vật nam - Gia Nam Hưng lại là người biết rất rõ điều đó và luôn bộc lộ mối thù vào người Diêu Tâm Hạ - một người rất cam chịu và chưa hề biết bất kì điều gì trong chuyện gia đình. Cuộc sống đẩy đưa khi anh ta bắt thóp được cô và muốn hành hạ cô vì những lỗi lầm trước kia của người lớn. Cô thì 2 từ " nhẫn nhục " luôn đứng đầu nhưng con giun xéo lắm cũng quằn. Đến khi quằn rồi thì người xéo lại muốn buông xuôi, muốn nâng niu và bảo vệ. Câu chuyện vui có, buồn có, hạnh phúc có, đau thương có nhưng kết cục là hỉ hay nộ thì vẫn phải chờ 2 người này. Bật mí tới đây thôi còn theo dõi diễn biến nhé ;)…
Phó Thâm một lần làm hoạt động tình nguyện giải cứu một bé nhân ngư không biết nói, bé nhân ngư rất thích hắn nha,mỗi ngay dều muốn hôn hôn thơm thơm 1 cái.Tiểu nhân ngư cũng thật kiều khí, một khi không vui sẽ lại nũng nịu trốn trong phòng tắm oa oa khóc tận đến khi Phó Thâm dỗ dỗ bé.Bé nhân ngư cũng sợ đau, vừa nghe đến Phó Thâm nói muốn dẫn bé đi chích liền biến về nguyên dạng ôm đuôi chạy trốn.Sau này bé nhân ngư có bảo bảo,bác sĩ bảo rằng thân thể quá kém, kiến nghị tiêm một mũi dinh dưỡng, không khéo bé nhân ngư lại nghe được.Bé hoảng sợ tới mức chạy trốn đến khi Phó Thâm tìm thấy tiểu nhân ngư trốn tránh trong biển nhạt cái chai,trong chai đầy nước mắt hóa thành trân châu."Sao nhỏ,chúng ta về nhà đi"Phó Thâm nhìn bé nhân ngư hốc mắt sưng đỏ đau lòng thâu trời xanh.Tiểu nhân ngư rụt rụt cái đuôi, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Phó Thâm, thăm dò ánh mắt hỏi:"Đừng bắt bé chích có được không"…
Khi Nhum hỏi ước mơ của Cá Nhỏ là gì? Cá Nhỏ sẽ bắt đầu luyên thuyên về ước mơ của mình. Cá Nhỏ kể cho Nhum nghe những nơi mà mình muốn đến, những thứ mà mình muốn làm. Hôm nào cũng thế, hễ cứ nói về ước mơ là Cá Nhỏ lại luyên thuyên mãi thôi, lúc kể hai mắt cứ tròn xoe vì phấn khích. Cô Cá Nhỏ của Nhum muốn vươn ra biển lớn, Cá Nhỏ muốn khám phá đại dương ngoài kia. Có lẽ vùng biển nghèo này sẽ không thể giữ chân được Cá Nhỏ, nên Nhum muốn cùng Cá Nhỏ ra đại dương. Nhum đi không phải để xem thế giới ngoài kia như thế nào hay là có những gì, Nhum đi là để bảo vệ con Cá Nhỏ của mình, thứ mà Nhum đã luôn bảo vệ, nâng niu từ khi còn bé.Mọi người thường hỏi ước mơ của Nhum là gì? Những lúc ấy Nhum sẽ chỉ cười và không trả lời. Họ hỏi sai hết rồi, không phải "Ước mơ của Nhum là gì?" mà là "Ước mơ của Nhum có gì?".....Có Cá Nhỏ! Ước mơ của Nhum chỉ có Cá Nhỏ!…