Artblock [ Countryhumans-Nơi tôi ném đống tranh rác mình vô ]
Tranh mình vẽ , nét đủ thể loại do có tranh cũ , tranh mới lẫn lộn…
Tranh mình vẽ , nét đủ thể loại do có tranh cũ , tranh mới lẫn lộn…
Những mẩu chuyện về chiếc Mèo chibi và Sói lớn chi tiền của ẻm 🐺🐱…
Nơi đây là góc nhỏ dành cho Sói Mèo của sốp…
sau từng ấy năm, trường sơn năm 34 tuổi lại một lần nữa phải quay về nga vì cái chết của bạn gái cũ. phần để lo tang sự, phần để tìm hiểu về một email mật danh, chỉ rõ cách hắn giết cô ấy như thế nào.email đó, trường sơn muốn biết người gửi chiếc mail đó là ai. và trên hết, tại sao lại gọi anh là mèo con ?!! caution: bisexual char, h scene, murder mentioned, lowercase…
Đây chỉ là chí tưởng tượng của tôi , không liên quan đến lịch sửTôi làm vì otp!…
Giữa phố thị phồn hoa, có một nhóm người đứng lên chống lại mọi tội ác trong bóng tối, để bình minh một lần nữa soi rọi khoảng trời thiện lương.Đem lòng yêu từng nếp nhà, từng con ngõ trong thành phố, Sở Cảnh sát Thịnh Nam quyết dâng trọn tuổi xuân - từng chút một khôi phục niềm tin của người dân khi sự tuyệt vọng xâm lấn.Những con người nhỏ bé, vô danh, nhưng miệt mài chong đèn cho công lý và tình yêu sáng mãi."Nhân tính dẫu có bao nhiêu phần thối nát, thì lòng người vẫn ấm áp triền miên."- 晟楠警务处。…
hai kẻ khờ dắt nhau đi nghỉ hưu, đẻ thêm một đống những việc sai quá sai nhưng rốt cuộc lại thành ra đúng quá đúngCredit: Archive Of Our Own by @anarchycoxhttp://archiveofourown.org/works/11655453/chapters/26223702…
author: trannguyen140499 (mooncaca)đang chờ phản hồi của tác giả!…
Tác giả :Thất LaCP: Khống chế hết thảy đại lão công VS vừa ngọt lại mềm làm nũng thụ.Tag: Sinh con, hào môn thế gia, xuyên thư91C+11PN…
"Mỗi năm vào tháng 10, Sơn Thạch lại lên chuyến tàu về thành phố cũ. Nơi đó có ngôi trường tiểu học, có con phố quen thuộc, và có một người mà anh đã yêu suốt cả thanh xuân."Anh yêu Trường Sơn - một tình yêu không nói thành lời, một tình yêu đẹp như nguyệt thực: rực rỡ nhưng ngắn ngủi, để rồi chỉ còn lại bóng tối cô độc.Năm tháng trôi qua, Trường Sơn kết hôn, xây dựng gia đình, còn Sơn Thạch vẫn đứng lặng lẽ trong khoảng trời riêng của mình, nhìn từ xa, chúc phúc từ xa.Mỗi mùa nguyệt thực, anh chờ em. Chờ một ánh mắt, một nụ cười, hay chỉ là một khoảnh khắc để trái tim được sống trong hồi ức cũ.Nhưng rồi sẽ đến một ngày, người chờ đợi phải tự tìm lối đi cho chính mình. Liệu anh có thể buông tay và để lại quá khứ phía sau?"Một câu chuyện buồn man mác về tình yêu thầm lặng, về những lời chưa kịp nói, và về cách một trái tim học cách yêu, học cách buông bỏ."…
- Tất cả chi tiết đều là giả tưởng, không có thật -…
Đơn giản là những oneshot được lấy cảm hứng từ những bài nhạc mình hay ngheMulti coupleOOC, Không áp dụng vào ngoài đời…
"go hyuntak, rửa vết thương cho tao.""biết rồi.""gotak, mày đang hỗn đấy.""biết rồi.""hyuntak, tao yêu mày.""biết rồi, khổ quá."…
Một bộ truyện giả tưởng, không có thật !!!OTP riêng. Khuyến cáo nên đọc Góc Thông Báo trước khi đọc truyệnNeko Lê, Lê Trường Sơn. U40 nhưng lại là chàng streamer siêu nổi trên các nền tảng mạng xã hội, còn là đạo diễn triệu view, rapper được săn đón. Cứ tưởng ở một mình chăm sóc hai đứa con yêu dấu của mình thì chợt có một người? à không một sói? à không, nói chung có thêm một kẻ đến bên và bước vào cuộc đời anh.…
"Chị quên đi người con gái chị yêu nhất, dù với bất cứ lý do gì cũng đều không thể chấp nhận được. Rồi khi chị tưởng như đang ổn định với một người khác, lại lần thứ hai không thể kiềm chế mà rơi vào lưới tình với người mà chị đã quên đi, liền đi chia tay người hiện tại. Em nói xem, ai mới là kẻ vô liêm sỉ?""Orm à, chúng ta đừng dằn vặt nhau nữa có được không? Đời người làm gì sống đến một trăm năm đâu, huống chi em và chị , một người vá hộp sọ, một người mở lồng ngực, ai biết được chúng ta còn bao nhiêu năm. Mà rõ ràng, trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng người chị yêu vẫn chỉ có thể là em, duyên số rõ ràng cắt không đứt."…
"Tôi mất cả thanh xuân để yêu em, nhưng không đủ dũng khí để giữ em ở lại."Sơn Thạch là ca sĩ chính của một ban nhạc nổi tiếng, người luôn dùng âm nhạc để kể những câu chuyện chưa từng nói ra. Trong buổi diễn cuối cùng của chuyến lưu diễn lớn nhất đời mình, anh trình bày một bài hát mới - bài hát được viết dành riêng cho Trường Sơn, người mà anh yêu sâu đậm nhưng chưa bao giờ đủ can đảm thổ lộ.Tình yêu của Sơn Thạch là những lần lặng lẽ ngồi bên Trường Sơn, nghe cậu tâm sự về những áp lực của cuộc sống. Là những tin nhắn đêm khuya, những câu hỏi không lời đáp, và cả những khoảnh khắc mà anh chỉ biết nhìn cậu dần gục ngã.Bài hát ấy không chỉ là lời tạm biệt dành cho Trường Sơn, mà còn là lời tạm biệt với chính mình - một Sơn Thạch từng yêu đơn phương, từng hy vọng, và từng đau đớn khôn nguôi."Khúc Ca Cho Em" là câu chuyện buồn man mác về tình yêu không lời, về những nỗi tiếc nuối không bao giờ được bù đắp, và cách một trái tim học cách yêu, học cách buông bỏ qua từng giai điệu.…
Tên truyện: Mèo Iu Và Sen Lỏ: Khi Bad Boy Trở Thành Simp Quốc DânThể loại: Hài hước, ngọt sủng, lãng mạn, showbiz, đời thường, Bad boy yêu mèo, simp lỏ, ghe khùng khen điên, Sơn Thạch - ca sĩ bad boy đình đám của showbiz, nổi tiếng với vẻ ngoài cool ngầu và phong cách sát gái, hóa ra lại là một simp lỏ chính hiệu khi đứng trước Neko - vị đạo diễn tài năng, lạnh lùng nhưng cũng đỏng đảnh chẳng kém một "mèo chúa".Mối tình của họ bắt đầu từ những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn ghen tuông hài hước, cho đến một lễ cưới "quốc dân" khiến cả fan lẫn truyền thông náo loạn. Từ donate điên cuồng trên livestream đến những lời thề tình yêu khiến cả showbiz phải cười lăn, câu chuyện này sẽ đưa bạn qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, từ ngọt ngào, hề hước cho đến cảm động.Liệu bad boy Sơn Thạch có giữ vững được hình tượng khi làm sen cho mèo? Và Neko có chịu "hạ cố" để cho anh sen này một cơ hội? Hãy cùng theo dõi hành trình "lầy lội nhưng đầy tình yêu" của cặp đôi vàng này nhé!…
"Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình áiAnh chỉ là người say bên đường em nhìn thấyEm đi đi người điên không biết nhớVà người say không biết buồn"Mùa đông ở Sa Pa cứ thế bủa vây lấy tôi. Cái lạnh bấu chặt vào da thịt, rét buốt như những lời chưa kịp nói ra. Anh biến mất, chỉ để lại một bức tranh trên giá vẽ, như một vết cứa lên khoảng trống trong lòng tôi. Tôi biết anh sẽ rời đi. Chỉ là, tôi đã hy vọng... Một điều gì đó. Một sự lưu luyến. Một chút lưỡng lự. Nhưng không có. Anh để lại bức tranh, còn tôi để lại chính mình. Tôi đứng đó, nhìn những sắc màu loang lổ, tự hỏi: Có phải tôi đã yêu một kẻ chưa từng dừng chân? Có phải tôi đã yêu mùa đông của anh?…