842 Truyện
Cánh Hoa Ngủ Quên Trong Kí Ức

Cánh Hoa Ngủ Quên Trong Kí Ức

2 1 1

Có những người sinh ra để đi cùng nhau suốt đời, có những người chỉ đến để dừng chân một đoạn ngắn, rồi trở thành ký ức đẹp nhất của ai đó.Nhiên thích Bình - một tình cảm nhẹ nhàng nhưng bền bỉ, âm thầm nhưng sâu sắc. Cô chưa từng nói ra, chưa từng đòi hỏi được đáp lại. Chỉ là, mỗi lần thấy cậu cười, trái tim cô như bị gió cuốn đi. Mỗi lần cậu đến gần, thế giới của cô như sáng bừng lên một chút.Bình không hề hay biết. Cậu ấy vẫn vô tư bước qua những mùa hè, những buổi chiều tan học, những lần gió lùa qua tán cây tươi m.Có những người sinh ra để đi cùng nhau suốt đời, có những người chỉ đến để dừng chân một đoạn ngắn, rồi trở thành ký ức đẹp nhất của ai đó.Nhiên thích Bình - một tình cảm nhẹ nhàng nhưng bền bỉ, âm thầm nhưng sâu sắc. Cô chưa từng nói ra, chưa từng đòi hỏi được đáp lại. Chỉ là, mỗi lần thấy cậu cười, trái tim cô như bị gió cuốn đi. Mỗi lần cậu đến gần, thế giới của cô như sáng bừng lên một chút.Bình không hề hay biết. Cậu ấy vẫn vô tư bước qua những mùa hè, những buổi chiều tan học, những lần gió lùa qua tán cây xanh tươi mát.Nhiên không trách cậu, cũng không trách bản thân. Vì yêu một người đâu cần phải được đáp lại, chỉ cần được nhìn thấy cậu ấy hạnh phúc, thế là đủ. Nhưng liệu có thực sự đủ không? Khi trái tim vẫn mãi gọi tên một người, khi những kỷ niệm dù nhỏ bé nhất cũng trở thành điều quý giá nhất trong những năm tháng thanh xuân? Và liệu tình cảm này sẽ đi về đâu."Có những tình yêu giống như cánh hoa ép trong trang sách, lặng l…

[Tokyo Revengers/ RanRin] Hoạ Bản Huyết

[Tokyo Revengers/ RanRin] Hoạ Bản Huyết

555 59 2

Này tôi hỏi cậu? Cậu đã bao giờ thấy nuối tiếc điều gì về cuộc đời chưa? Chắc câu trả lời là có đúng không? Ai trong chúng ta đều phải có một lần hoặc rất nhiều lần trải qua những tiếc nuối, những mất mát đau thương tựa như xé tan cõi lòng. Tôi cũng vậy thôi! À nói sao nhỉ? Yêu một người con trai hơn thế nữa người ấy còn là người có chung cha mẹ, chung dòng họ và có cùng huyết thống với mình. Hmmmmm...Sao lại tiếc nuối phải không? Vì tôi chưa dám thổ lộ tình cảm thầm kín với em ấy...Tôi ngu ngốc lắm! Nên đã lỡ tay vụt mất đi mặt trời nhỏ chiếu rọi tâm hồn đầy tội lỗi này. Tôi còn làm tổn thương em ấy nữa chứ...12 năm...Chà hơn một thập kỉ lận đấy!Nhưng giờ có nuối tiếc hay hối hận cũng chẳng làm em sống dậy được nữa? Em đã say giấc nghìn năm dưới lòng đất cằn cõi, lạnh tăm ấy rồi...Sao lại thế mạng của mình để cứu lấy cái mạng rẻ rách, loang lỗ đầy những khoảng trống với mùi hôi thối như cống rãnh này chứ!Trả lại em cho tôi được không?...---------------------------------------------*Một đoạn trích trong nỗi tâm tình của anh *Truyện sẽ có những chi tiết nhạt nhẽo, và khá dài dòng nhiều khi là hơi thừa! Do tớ mới tập viết truyện gần đây thôi, mong mọi người đón nhận ạ*Nếu thấy hay thì mọi người ủng hộ tớ nha và đừng bế truyện của mình đi đâu dưới mọi hình thức*Warning: OOC, Lệch nguyên tác*Tác giả: Phở Bò Xương Tái Nạm Bò Viên Ăn Cùng Giá Đỗ*Cái ảnh bìa mình tìm trên google ấy nó cũng chẳng liên quan gì đến truyện đâu thêm vào có màu á! Để khi nào tìm được ảnh nào đẹp hơn rồi…