[Lichaeng] [Futa] Tôi và Cô Ân Nhân Ngốc Nghếch?
⚠️drop…
SHORTFIC | GIỌT XUÂN TRÒNG TRÀNH MÁI HIÊN NHÀThật ra giọt xuân là nồm nhưng thầy giáo văn vở không thích gọi như vậy, rất kém lãng mạn. • Việt Nam!AU | Thầy giáo Hưởng x Con trai bác chủ nhà Hách • Số chữ: -Written by Đào.Được đăng tại Wattpad @dreamyperspective và WordPress Nắng Cappuccino. Vui lòng không re-up hay chuyển ver.…
Buổi tập kết thúc muộn hơn dự kiến. Mọi người lần lượt rời phòng, chỉ còn Yushi ngồi lại thu dọn dây mic và bảng nhạc. Sion đứng ngoài cửa, tựa vai vào tường, tay cầm chai nước, không gọi, cũng không giục. Yushi biết có người đợi, nên động tác cũng nhanh hơn thường ngày, nhưng khi đến cửa thì lại dừng. Em lấy cớ chỉnh lại quai túi, rồi hỏi vu vơ: - "Anh đợi ai à?"Sion nhìn em, ánh đèn vàng hắt lên gò má cậu làm cái nhăn mũi ấy càng dễ thương hơn thường ngày. Anh không trả lời ngay. Chỉ đưa chai nước về phía em, nhẹ nhàng. Yushi nhận lấy. Tay chạm vào tay, và trong lòng lại dội lên một đợt sóng nhỏ.…
vì yêu thích bộ truyện nên đã viết 1 cái kết khác mà bản thân yêu thích . như 1 thế giới song song…
Hiện đại, thanh xuân vườn trường. Kết HE…
Mình mới viết lần đầu tiên mong mọi người đừng ném đá.…
CP: Kalian Rain Cyries x Plants Lune Cyries…
...Mọi người đọc fic đầu tay của em điKhông em tũi thân :(((((Thể loại: trung thành với HE ☺️☺️(Nma fic này kết mở :>>>)…
đây là truyện đầu tiên của tui tiêu đề là một cô gái bị người con trai bỏ rơi phần đầu SE phần sau HE , H…
Viết trong một ngày siêu nóng và đầu óc không đủ tỉnh táo nên câu chuyện chẳng đâu vào đâu.…
Tổng hợp hàng lụm lặt ALLSS nhưng JPSS, HPSS là chính.…
Author : NagisakurmaPairing : Nagisa - KarmaCategory : Shortfic , romantic, pink , hơi ngược, HE***Đừng mang đứa con tinh thần này của au đi khi chưa có sự đồng ý của au nhé***Cám ơn mọi người…
ba thiếu nữ tuổi rắn cùng tình yêu tuổi 17…
chuyển ver chưa có sự cho phép của Tác giảLưu ý: Nam Hóa…
thà bị ruồng bỏ với chính bản ngã thật sự của anh...…
"Jungkook nghĩ là cậu đang nhắn tin với mẹ."Original Author: AzeminaDisclaimer: Tác phẩm và các nhân vật không thuộc về tôi. Mọi quyền được bảo lưu cho tác giả. Đây là bản dịch phi lợi nhuận đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không tái đăng tải, chỉnh sửa hay chuyển ver.Category: M/MPairing: Jeon Jungkook/Park JiminRating: NC-13Status: Đã hoàn thành…
Vì Armin bình thường khá ít đất diễn, lại còn ít fanfiction nữa :(( Nhân danh con dân cuồng bạn uke này, tớ nhất định sẽ lập ra một hậu cung fanfic khổng lồ cho ẻm. AllMin luôn :)) Nhưng xin lỗi bạn nào ship Armin với Annie (hay bất kì nhân vật nữ nào) thì động này sẽ chỉ có Bottom!Min thôi nha~~~Làm ơn đừng đọc chùa nga~ Vì một tương lai tươi sáng!!! Chimm viết cái này cũng là vì muốn được đọc fanfic về bé Armin nữa~ Mọi người ai là fan Armin, có chút năng khiếu hay tự tin về khả năng viết lách của mình thì xin mời, sân khấu sẽ là của bạn!!! Tớ sẽ ủng hộ hết mình~~~…
"cuộc đời dương đã có ai bước vào chưa?""từ hôm nay nó chứa thêm anh"…
Hiện đại, nữ phụ văn, ngược. Kết SE…
Tôi thu gom đồ đạc vào chiếc ba lô.Khoác hờ chiếc áo bò bụi bặm, tay cầm chặt quai cặp nặng trịch.Tôi đóng lại cánh cửa căn hộ sẽ không bao giờ mở ra nữa, đi bộ đến trạm dừng xe buýt......Không gian vắng lặng đến hiu quạnh. Có lẽ tôi là người đón chiếc xe sớm nhất. CHỈ MÌNH TÔIÔm chiếc ba lô trước ngực, tôi ngồi vào hàng ghế cuối. THẬT TRỐNG TRẢIChiếc xe bắt đầu khởi hành rồi!Tôi đưa mắt liếc nhìn những hàng ghế trống phía trước, chiếc xe rung lắc thật dữ dội.Có lẽ quãng đường không dễ dàng như tôi mường tượng.Chợt ánh mắt tôi dừng trên khung cửa kính, mờ quá!Khung cảnh nhoè đi đến đượm buồn. TÔI ĐANG KHÓC SAO?Không hẳn. Tôi quên không đem theo kính thôi.Tôi im lặng đến khi xe buýt đến trạm dừng tiếp theo đón khách.Một vài hành khách bước lên xe với những chiếc va li nặng nề.Tôi bớt cô đơn rồi!Nhưng họ rời đi nhanh quá!TÔI LẠI CÔ ĐƠN RỒI!Tôi quyết không nhìn lại phía sau nữa.Nhưng chiếc gương xe cứ rọi lại cả quãng đường đã qua và hai bên lề lạnh lẽo.Tôi nhắm mắt.Chiếc xe dần đi chậm lại, vài tiếng còi vang lên não nề buộc tôi phải mở mắt. Tôi biết chuyến xe đã tới trạm cuối cùng, nhưng tôi chẳng thể đứng dậy nổi.TÔI ĐÃ BỎ RƠI THỨ GÌ LẠI PHÍA SAU SAO?Cửa xe hé mở. Một người soát vé tiến vào báo cho tôi xuống xe.Tôi lưu luyến quay mặt lại.Tôi nhận ra......TÔI ĐÃ BỎ QUÊN CHÍNH MÌNH MẤT RỒI...LƯU Ý: TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD.KHÔNG REUP KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.…