Đây là truyện mình tự viết theo sở thích vì vậy nếu bạn nào không thích có thể bỏ qua, còn ai muốn theo thì mình xin cám ơn.Do mới viết nên còn non tay=> miễn gạch đá và cầu chỉ điểm nhiều hơn.Xin chân thành cảm ơn! -------------------------------------------------------------------------Văn án:Thuở thiếu thời có người từng nói với hắn:"ca ca,đừng lo ta sẽ luôn ở sau bảo vệ huynh"."Chỉ cần huynh ngoảnh lại là có thể nhìn thấy ta rồi.""Ca ca đừng sợ" Hắn nhìn ra trong đôi mắt của đứa trẻ có chút sợ hãi cùng lo lắng nhưng nó vẫn cố tỏ vẻ dũng cảm.Đôi mắt ấy thật đẹp, nó trong sáng đến nỗi người ta không thể nhìn ra dù chỉ một chút tạp chất.Thật đáng cười là một đứa trẻ trông ốm yếu thế kia mà lại muốn bảo vệ hắn.Hắn đã trở nên yếu đuối từ khi nào vậy?Sợ hãi sao? Đó là gì vậy?hắn không có.Bảo vệ? Một đại ma đầu như hắn còn cần người khác bảo vệ? Thật nực cười.Nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt ấy hắn lại chẳng thể thốt ra được lời châm chọc nào.Nó quá chân thành...------Tám trăm năm sauGặp lại nhau trên cây cầu, vẫn đôi mắt ấy đứa trẻ khi xưa bây giờ đã là một vị thần lòng mang chúng sinh vạn vật khiến hắn không khỏi ngoảnh lại nhìn theo....Thần sao? Hắn chán ghét từ này... ----------------------------------------------------Thể loại:đam mỹ, huyền huyễn.Ngày đào hố: 15/6/2020.Ngày lấp hố: chưa biết.…
Thiên Ân quen Trấn Đông khi cô mới 17 tuổi và hai năm sau thì bọn họ chính thức yêu nhau. Suốt 7 năm bọn họ luôn gắn bó bên nhau, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua khó khăn trên con đường thành công. Năm thứ 7 ấy, bọn họ vốn định sau chuyến công tác của Trấn Đông sẽ chính thức ra mắt hai bên để lấy nhau. Nhưng, người tính vốn không bằng trời tính, anh trong chuyến công tác đã không may xảy ra tai nạn và không qua khỏi. Em gái cùng cha khác mẹ của Trấn Đông đang định cư bên đó liền báo tin về và muốn tổ chức hậu sự cho anh ngay bên đó, cô ấy còn cấm Thiên Ân sang tiễn và gặp mặt anh lần cuối vì lần này có cả ông nội anh - người duy nhất trong nhà ghét cô. Năm đó nỗi đau quá lớn và vì ông nội mắc bệnh tim cô đã không đến. Năm tháng qua đi, cô vẫn không đủ dũng khí qua thăm anh nên cô quyết định sẽ chốn tránh tình cảm ấy. Thiên Ân luôn tự dặn lòng mình rằng cô đã hết yêu anh, gạt anh sang một bên để cắm đầu vào sự nghiệp thậm chí cô còn yêu thêm một người mới để chứng minh nhưng bạn gái cũ của người yêu mới trong bức ảnh đã khiến cô bật khóc ngay khi vừa nhìn thấy và sau khi trò chuyện cô chia tay với người đó. Mọi chuyện lại rẽ theo một hướng khác khi Mạnh Bà nhận ra bản thân ngày trước vì sơ suất mà nhầm lẫn thứ tự trao linh hồn nên quyết định đem linh hồn Thiên Ân rời thể xác đó và trả cho linh hồn còn lại kia... Mong các cậu sẽ yêu lấy ẻm. Còn mình thì yêu các cậu như yêu crs (σ≧▽≦)σ…
Mày hy vọng điều gì khi chính mày đã bóp nát mơ ước mới chớm nở của hắn? Hắn sẽ trở thành anh hùng sau hàng ngàn lời phỉ báng của mày sao? " Kacchan yêu dấu, có lẽ cái ước mơ trở thành anh hùng kia là thứ tớ kinh tởm nhất. Cậu cũng có suy nghĩ như thế mà, phải không?" Bakugou, mày thật đáng hận!-------------------------- Thể loại: đam mỹ. Couple: Deku x Bakugo P/s: Izuku nằm trên và là villain. Nhân vật không phải của mình nhé. Kết: hên xui bad hay happy ending nha. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.…