🤧Lảm nhảm Time🤧
Thời gian lảm nhảm của teo 'v')…
Thời gian lảm nhảm của teo 'v')…
-"ưmm.... ahhhh..... chậm thôi Taehyungie..."-"Nói! Tôi là gì của em?!"-"ahh...anh hai a~"-"anh hai sao?!"-"k..kh...không, là chồng a~...ưmmm"-" Thật ngoan..."…
Đói hàng quá nên tự cook hihi :33Văn chương hơi lủng củng đôi khi cũng có sai chính tả mong các bạn thông cảm ạa P/s: em yêu Tiểu Vũ Sơ Chí lắmmm 🫶🏻🫶🏻…
Triều đại nửa phong kiến mục ruỗng thối nát, vua trẻ bù nhìn, thái hậu lạm quyền sinh sát trung lương làm lòng dân oán thán. Đế Quốc mang danh mở mang đầu óc cổ hủ nhân cơ hội tràn về, quốc gia có vì vậy mà thay đổi? Vị đại tướng tài giỏi của Đế Quốc, sát thần trên chiến trường, đánh đâu thắng đó... Thế mà người này nào có hiểu rõ mình lại bị kẻ nhân danh chính nghĩa lợi dụng... Thế thì... Phía nào mới thực sự mang lấy cái vỏ bọc gian xảo? Hmmmm... 🤔😳😳😳 Cứ túm cái quần lại thì đây là truyện đam mỹ, y như cái tên nói về số phận của vị hoàng đế cuối cùng, có duyên kì ngộ với đại tướng của Đế Quốc kia.Truyện này cũng ngược... Mà vẫn có ngọt... Cũng end gì chưa rõ cơ mà tui sẽ cân nhắc.…
....Lục Bối Vy ~~~ Hmmm, cô sao lại thấy cái tên này quen thế nhỉ. Chẹp, là tên của nhân vật trong truyện mà cô từng viết đây mà. Chỉ là, bộ truyện này cô đã ngưng viết từ lâu rồi ahh. Nhưng sao sống lại cô lại phải xuyên không đến sách ahh. Mà xuyên không thì thôi đi, người ta là xuyên thành phi tần, vương phi, hay ít nhất cũng phải là công chúa chứ. Đằng này lại là nữ phụ trong bộ truyện cẩu của cẩu huyết ahhh. Bối Vy bây giờ hận không thể khóc ròng. Mặt cô càng lúc càng nhăn nhúm khó coi....…
Cringe AF :V…
"Tuổi thanh xuân như một cơn mưa rào, dù đã bị cảm lạnh vì tắm mưa, ta vẫn muốn đắm chìm trong cơn mưa ấy lần nữa...""Đối với tôi, không gì có thể sánh bằng tình yêu tuổi học trò. Nó không nồng nhiệt, nhưng sự ngại ngùng trong sáng ấy, sau này khó có thể tìm lại được..."Tên truyện: Tuổi Thanh Xuân Của TôiTác giả: it's me ✌ Mèo XùTình trạng: Lết với tốc độ con rùa ._.Thể loại: tình yêu học trò, bựa, nhây và rất lầy ._. Yêu cầu: không đọc lúc đang ăn, nên đọc lúc đi vệ sinh ._.Cảnh báo: Từ ngữ cực kì chân thực, thanh niên nghiêm túc không nên nhảy hố ._.Và nghiêm cấm: vì đây là truyện kể về cuộc sống của tôi, nên tôi không muốn bất kì ai lấy nó mà không có sự cho phép ._.~~~ The end, enjoy ~~~Hãy ủng hộ tôiiiii nàooo anhhh emmm ♡♡♡…
Trường THPT Mary, phòng giám thị, 9am: - Tôi hết chịu đựng nổi em rùi, lát nữa Thầy Hiệu trưởng xuống sẽ đưa giấy đuổi học em - Tùy thầy, ngoài trường này còn có cả khối trường tốt hơn, thầy đuổi thì con đi, pp các thầy. - Nó nói rùi bước ra cửa đóng cái " rầm" lên lớp. - Các bạn thân mến!! Mình sắp xa các bạn rùi huhuhu Các bạn ở lại khỏe mạnh nhé. Vĩnh biệt- Đi ra gần cửa bước thì quay lại- K phải. Tạm biệt chứ k vĩnh biệt huhu!!! - Nó giả vờ khóc rên chào tạm biệt mọi người. - Tiểu Tuệ, khoan đã- nhỏ Hân chạy ra níu nó lại - Bà bị đuổi học thiệt rùi sao??!! - Ukmmm, huhuhu - nó kéo dài rùi ôm nhỏ - Zậy để tụi tui mở tiệc chia tay bà ha, tui sẽ nhớ em iu của tui lắm hhhuhuhu - thế là hai đứa ôm nhau khóc, cả lớp cười khổ.Mấy đứa thíc chơi zới nó thì nghe tin buồn rười rượi. K đc nghe nó chọc cười mấy ông thầy bà cô trong lớp nữa... - Uk, zậy tối nay tui sẽ đãi tiệc Goodbye mấy bà mấy ông hen?! Lần cuối, huhuhuu, sẽ nhớ tụi bây, GB. Tối 8h Pizza Ann nhe, đứa nào k đi ta tới tận nhà xử đẹp, hhehe- vừa khóc xong lại cười (pó tay, haizz!!!!)…
-Quỳnh Anh ơiii, Quỳnh Anh có yêu Khôi hơmmm??? -Không, tránh xa mình ra bạn ơi, hè oi nóng bạn ôm mình là mình nổ đấyKhôi nghe tôi nói thế, mặt liền xụ xuống, quay sang bên khác không thèm nói chuyện với tôi nữa. Nhìn cái thái độ đấy, tôi biết là em bé của tôi đến giờ rồi. Bỏ cái máy tính xuống, tiến lại gần Khôi, tôi lay lay tay Khôi:-Khôi cho Quanh xin lỗi nha, nãy Quanh đang dở tay, trời cũng nóng nữa nên Quanh cọc, chứ Quanh yêu bé Khôi nhất trên đời mà, Khôi đừng dỗi nữa nhaKhôi nghe thấy giọng tôi nài nỉ, cuời khẩy, quay lại đối mặt với tôi. Cậu cúi xuống, ôm má tôi bằng cả hai tay, bắt tôi nhìn thẳng vào mặt cậu:-Sau Quỳnh Anh không đuợc lớn tiếng với Khôi nữa, Khôi buồn Khôi không nói chuyện nữa đâu, nghe chưa??Tôi gật gật đầu, Khôi thấy thế vui lắm. Cậu lại cuời tít mắt, rồi nằm xuống vai tôi, cầm địên thoại và tiếp tục hoàn thành nốt trò chơi dang dở. Tôi liếc Khôi, cuời cuời vì không nghĩ Khôi trẻ con như này.Truớc giờ Khôi chẳng bao giờ bày ra bộ dạng như vậy cả, mà từ khi yêu tôi Khôi thay đổi đến lạ, tôi còn tuởng tôi yêu nhầm thằng cơ đấy. Khôi giờ chẳng khác gì mùa thu Hà Nội khi ở cạnh tôi, hâm hâm dở dở đủ kiểu.…
for myself…