lá thư của sự muộn màng
thư này gửi cậu, còn kỉ niệm dành phần tôi 🌷ngày viết: 13/8/2024ngày hoàn: ?…
thư này gửi cậu, còn kỉ niệm dành phần tôi 🌷ngày viết: 13/8/2024ngày hoàn: ?…
"Tôi chỉ mong ai đó nghe thấy tiếng mình trong cuộc đời này và trả lời bằng một cái chạm tay thật khẽ. Rồi thôi." - Phan Ý Yên…
Tác giả: Long ThấtThể loại: xuyên thư, tương ái tương sát, hệ thống, tiên hiệp, tu chân, 1×1, HE…
tên truyện : i don't need 'tôi không cần' thể loại: 1x1, ngượcnhân vật: alucard x granger, etc. trạng thái: đang tiếp diễn "Tôi đã nói, tôi không cần!"…
Mọi yêu thương đều dành cho Isagi Yoichi…
Chuyện chữa lành(cũng có thể là lành ít dữ nhiều tùy tâm trạng au)Mong mọi người đón nhận tích cực,có gì gióp ý thì mình sẽ đón nhận…
Author: MoustachioPenguinTranslator: GiangCategory: (presumably, not given) Family/AngstRatings: T+Summary: Thi thoảng, Akashi ước rằng một lúc nào đó, cha cậu sẽ xoa đầu cậu và nói 'Ta tự hào về con.' Mọi điều Akashi từng mong muốn chỉ là được trở nên quan trọng một lần trong mắt cha cậu; mọi thứ cậu muốn làm chỉ là khiến cho cha cậu hài lòng. Thật tệ, rằng điều đó dường như là quá xa vời so với Akashi. NijiAka.Link fic gốc: http://moustachiopenguin.tumblr.com/post/106955480437/fanfiction-alone-but-not-lonelyDisclaimer: Không có gì thuộc về tôi ngoại trừ bản dịch.…
Cô đơn là điều mà ai cũng có, nhưng không vì đó mà kết nối thành một tập thể.Cô đơn thì chung mà nỗi buồn lại của riêng mỗi người...…
Những câu truyện ngắn nói về góc khuất của cuộc sống của xã hội mà chắc hẳn ai cũng đã từng có suy nghĩ thoáng qua nó đôi khi lại có hướng nặng nề hoặc tích cực theo nhiều chiều khác nhau đối với mỗi người. Tác phẩm đầu tay có j sai sót mong mng gióp ý nhoa :))…
Mori Calliope , cô thợ chụp hình ở đầu ngõ Z Takanashi Kiara , nàng nhóc bé nhỏ sống tại ngõ Z gần bên tiệm chụp ảnh của Mori .Văn án : Cô thợ chụp ảnh và nàng thơLưu ý : Có khả năng OOC cao vậy nên đừng bắt bẻ OOC tôi :<…
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ là sẽ có một ngày tôi viết về một câu truyện có tình tiết chậm như này. Nhưng có gì đó nó thúc giục tôi phải viết về cái cách tôi suy nghĩ về một câu truyện thanh xuân của một cô gái nhỏ luôn đắm chìm vào kí ức và mộng tưởng của bản thân mà bỏ quên thực tại…
"Sàn máy bay rung chuyển dữ dội. Điện thoại của gã chợt rung lên, và rồi điều cuối cùng Namjoon có thể cảm nhận là tiếng khóc âm ỉ của những hành khách nhận ra số phận không thể tránh được của bản thân mà tuyệt vọng cầu sự cứu giúp của Chúa trời. Gã vốn là một kẻ vô đạo, vì thế gã chưa bao giờ tìm kiếm sự trợ giúp của vị thánh nào đó. Gã luôn nghĩ con người chính là kẻ duy nhất có thể giải quyết vấn đề thực tại, và nếu không thể giải quyết được, nghĩa là chẳng còn hy vọng nào nữa. Nhưng khi gã chứng kiến mũi máy bay lao vào toà nhà phía Nam của toà tháp đôi, gã chợt nhận ra, hoá ra không phải là do con người vô vọng, mà là do người luôn có thể giết đồng loại của họ, vì thế họ mới phải tìm tới Chúa, mới phải tìm tới một vị thánh nào mà ở ngài chỉ có sự vị tha, chứ không hề lòng độc ác chết chóc nào."Tấm bi kịch của nước Mỹ vào ngày 11 tháng 9 năm 2001.In the loving memory of all people who died on that very day. You are always remembered.…