Khi tớ nhận ra tiếng lòng của con tim, tớ thấy thật may mắn khi đã không bỏ lỡ mất cậu.May mắn khi tớ quay lại, cậu vẫn đứng đó trao cho tớ sự ấm áp mà không ai có thể làm được. Sự ấm áp từ một người đặc biệt.________Tác giả: Thiên Thu Vô Vy…
TOPIC HOT gây xôn xao forum Z:❗❗❗ CẬU TRAI "TRÀ XANH" KHOÁ DƯỚI TÁN TỈNH BẠN GÁI NHƯNG LẠI NÓI THÍCH TÔI?[10/11/XX] Người đăng: Thỏ lớn mặt than_________________________________REPLY:>> ID Smi****do: Thực ra ông có nghĩ ngay cả khi mình ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu thì đôi gian phu dâm phụ kia vẫn hả hê nhất không? Hoa khôi với nam thần, lại trông chả xứng đôi quá? Nghĩ xem, có khi lúc ấy người bị bôi nhọ đàm tiếu lại là kẻ ngây ngô như ông đấy! >>> Reply ID 789****aD: Ừ nhỉ? >>> Reply ID aby****86: Thím nói chuẩn vãi. Nếu mình rời đi thì chúng nó sẽ hả hê đạt được mục đích rồi! Phải trả thù chứ >>>> Reply ID cub****9j: Thế giờ phải làm gì?____❤️ ID YOU****LV: Dễ ẹc, ông tán luôn em trai trà xanh kia cho con bồ nó lác mắt :))) Like: 165+ Haha: 297+__________________________________…
Không ai thương tiếc cho cuộc đời anh . Tại sao đến em họ cũng cướp đi mất , số phận đã thương lòng đưa em tới bên anh . Có chết ! Anh cũng giành lại ... - Trần Đăng Khoa mày điên rồi , vì con nhỏ đó mày hoá điên rồi . - Đúng ! Tôi điên thì đã sao , mấy người cướp đi cuộc đời của tôi còn chưa đủ sao . Lý do duy nhất để tôi tồn tại cũng cướp đi ! . Thử hỏi với mấy loài súc sinh có khác là bao . Hai người bị sỉ nhục giận tím mặt , không gian trở lên vô cùng hỗn độn . - Nuôi mày khôn lớn , đủ lông đủ cánh để về mày đáp lễ bố mẹ mày như thế à . Cậu ngước mặt lên trời cố gắng kìm nén , bàn tay bấu chặt vào da . Cuối cùng không kìm được , khoé mi lăn dài một giọt nước mắt . - Thử hỏi mười bảy năm qua đã bao lần ông bà nuôi tôi một ngày. Bà sinh tôi ra vứt đứa con còn đỏ hỏn ở ngoài bụi cỏ . May mắn tôi được người ta nhặt về cứu lấy một mạng . Sau khi về bà bỏ mặc tôi nhịn đói nhịn khát , sống với bà tôi không bằng một con chó . Bà lên nhớ tôi không hề muốn được sinh ra . Cũng chưa một ngày nào muốn sống . Bà sinh tôi ra phải có trách nhiệm và nghĩa vụ . Thử hỏi có một người làm cha mẹ nào tàn nhẫn như ông bà không ...!!!.- Hạ Linh em đang ở đâu , em đừng bỏ tôi một mình . Tôi đau đớn lắm , xin em ! Tôi cầu xin em đừng bỏ rơi tôi một mình !!!. Không có em tôi không sống nổi , em là giới hạn chịu đựng cuối cùng của tôi ....…
Hồi ức xưa là những kỉ niệm đẹp nhưng đã vô tình vỡ tan. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình... Có những điều chỉ người trong cuộc mới biết rõ... Hồi kết về đâu cho những người cất giữ những nỗi lòng riêng của họ...-----‐--------------------------"Cậu đến đây làm gì?""Tôi đương nhiên là đến xem sự thất bại cậu!""Như cậu mong muốn...". Cô lạnh lẽo trả lời, cô độc rời đi, dáng vẻ vô cùng tiều tụy. -----"Tôi lại có thể tin tưởng cậu không?""Có thể!"..."Tôi sẽ cược một lần!"-----"Nó căn bản chưa từng biết cô ấy có một đứa nhỏ, lại có một đứa nhỏ nữa... Tất cả đều do nó!"...---"Phiền anh tránh xa tôi một chút!""Miệng lưỡi của em ngày càng cay độc nhỉ!""Nếu làm anh thất vọng thì tôi rất lấy làm vinh dự!"....…
Khi đó hắn còn rất nghèo, thua trận đấu tâm tình không tốt. Nàng vụng trộm mua cơm cho hắn ăn, còn kém khiến cho hắn đi sân bạt thảo làm việc. Hắn ngồi xổm đầy đất cỏ dại trung, vẻ mặt bi tráng: "Xem, Tầm Sênh, đây đều là trẫm cho ngươi đánh hạ giang sơn!" Hứa Tầm Sênh: "Ngu ngốc." ... Sau này, hắn đi tới trăm ngàn nhân diện tiền, giang sơn sau lưng hắn. Hắn muốn hỏi lại chỉ có một câu: "Chúng ta có thể hay không tiếp tục yêu nhau?" Tựa như năm đó, ngươi yêu thượng hai bàn tay trắng ta.…
Thanh xuân tựa như một cánh hoa phượng đỏ thắm, nở rộ khoe sắc rực rỡ giữa trưa hè tháng sáu, hân hoan bay theo cơn gió, để rồi cuối cùng lặng lẽ rơi... Có cánh phượng sẽ may mắn được ép khô trong trang sách, được nâng niu bảo bọc như một mảnh hồi ức trân quý. Có cánh phượng sẽ bị quét đi cùng những bông hoa tàn, chiếc lá úa. Và cũng có cánh phượng sẽ mãi nằm im lìm trong một góc sân trường, có lẽ là dưới một gốc cây nào đó, rơi vào quên lãng và phân huỷ thành một phần của đất nơi đây. Thanh xuân của tôi, có lẽ chính là cánh phượng này đi!…
Tác giả : Trần Ngọc Trâm Thể loại : Đam mỹ, nhất thụ nhất công, bá đạo, ngạo kiều nhưng bản chất thê nô công × ôn nhu với mọi người trừ công, cường thụ, thanh xuân vườn trường, HE----------------- Bị ngốc sao, đi theo tôi làm gì, về đi !- Tiền bối, em bị lạc mất rồi - Hửm ? - Em nói là em không tìm được đường về kí túc xá - Vô lý, đã học đại học rồi, không phải trẻ lên 3 đâu - Tiền bối, anh mới vô lý, tìm đường và trình độ học vấn không có liên quan- ... Tôi dẫn cậu…
Title: Lời hồi đáp từ thanh xuânAuthor: Vi_PhongPairings: KaiShin (Kaito Kuroba và Shinichi Kudo)Rating: KGenre: Thanh xuân vườn trường, ngược, SEStatus: Đã hoàn thànhDisclaimer: Tác giả viết vì mục đích phi lợi nhuận"Thanh xuân giống như một cơn mưa rào mùa hạ, dù bản thân có ướt đẫm hay cảm lạnh như thế nào đi chăng nữa, vẫn muốn mãi mãi đắm chìm dưới làn mưa ấy..."Câu nói đó, ám ảnh cả đời của một người ...…
SeungHyun trở thành giáo viên của một trường đại học về nghệ thuật, ở đó anh gặp cô học trò JiHaerin. JiHaerin là cô nhóc nghịch ngợm, tuy đã qua 20 cái xuân xanh nhưng cái mồm vẫn nhanh hơn máu thông lên não, luôn phá phách, nghịch ngợm, hôm nào mà thấy im im thì chắc chắn là ngủ từ tám đời nào rồi, hoặc không thì cũng nhìn nhầm thứ hai thành chủ nhật. Tuy vậy, cô có tài năng thiên bẩm mà khó ai có thể theo kịp, bộ não cô luôn ngập tràn những ý tưởng vô biên, không ai có thể theo được khi cô đã cầm cọ.SeungHyun, người thầy giáo nghiêm khắc và khó tính, lọt vào trong top những thứ làm học sinh xao nhoãng nhất vì...quá đẹp trai. Sự khó tính và lạnh lùng của thầy tỉ lệ thuận với cái mặt không góc chết, có chết cũng không xấu. Họ như hai cục nam châm trái dấu, hút nhau vì....quá khác biệt.Đến chính hai người cũng đâu nghĩ rằng mình và đối phương sẽ chung một đường đâu?_______________________Fic đầu tay của mình, có gì sai sót mọi người cứ thoải mái góp ý nhé. Mong mọi người giúp đỡ và ủng hộ ạ. *Bìa là mình tự edit, tự chỉnh, chỉ có ảnh mình lấy từ pin, cũng không rõ nguồn.*…
Quỳnh Thi, Minh Tuấn, và Nhã Khang là ba người bạn học cùng trường tại một thị trấn nhỏ. Tình bạn giữa họ dần trở nên phức tạp khi trưởng thành, đặc biệt khi tình cảm và lòng ích kỷ chen vào giữa. Trong những năm tháng cuối cấp, mối tình thanh xuân giữa Quỳnh Thi và Minh Tuấn đã nảy nở, nhưng sự áp lực từ kỳ vọng, tương lai, và những bất an cá nhân đã dẫn đến sự chia tay đau lòng. Khi Minh Tuấn rời xa, Nhã Khang - người bạn học thầm thích Quỳnh Thi - bắt đầu tiến gần hơn. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Nhã Khang chỉ làm tăng thêm sự giằng xé trong lòng Quỳnh Thi khi cô chưa thể buông bỏ hình bóng Minh Tuấn.Cuộc sống của Quỳnh Thi thay đổi khi cô gặp Chen, một chàng trai trưởng thành và ấm áp. Sự xuất hiện của Chen mở ra một chương mới trong cuộc đời cô, đưa cô đi qua những tổn thương cũ và tìm lại ý nghĩa của hạnh phúc. Qua những biến cố, mâu thuẫn và những khoảnh khắc lắng đọng, cả ba người học cách đối diện với cảm xúc thật của mình và chấp nhận rằng, đôi khi, tình yêu không nhất thiết phải thuộc về nhau để tạo nên những ký ức đẹp đẽ nhất.…
"Tuệ Linh, tôi thích cậu"Tôi có hơi sững người với câu nói ấy, thật lòng mà nói tình cảm của tôi bây giờ là bất định, khó lòng mà chấp nhận được thứ tình cảm mà cậu giành cho tôi"Thì kệ cậu!"Huy khựng lại 1 chút khuôn mặt có chút biến sắc"Vô tình quá đó""Chúng cũng chỉ bằng 1 phần nhỏ việc cậu đem tôi ra cá cược thôi, có trách là do cậu đã không trân trọng tôi mà thôi""Tôi nhất định sẽ khiến cậu thích tôi, nhất định là như vậy!"Tôi cười lạnh nhìn lên khuôn mặt điển trai kia đầy suy nghĩ ẩn dật hiện lên, mọi thứ đều quá tầm tay cùa tôi thật khó để với tới chúng."Đến cuối cùng nó vẫn chỉ là mục tiêu không phải tình cảm chân thật. Rốt cuộc thì cậu coi tôi là gì, là mục tiêu để cậu chiếm lấy hay là tình yêu của cậu."Khuôn mặt Huy dần tối lại, cậu im bặt như muốn nói với tôi điều gì rồi là không thể thốt ra thành lời."Tôi xin lỗi"tôi dãn dần cơ mặt thở ra 1 cái nhẹ, tôi đang mong đợi điều gì từ cậu ta cơ chứ, thật tồi tệ.…
Văn án: [ ngày càng, mỗi đêm chín giờ đúng giờ ]Bị bán cho Tiết gia làm thiếp tức phụ kia năm, A Lê mười lăm tuổi.Mày liễu mắt hạnh, mảnh mai ôn nhu, chỉnh khuôn mặt còn không có thiếu niên một cái bàn tay đại.Khi đó Tiết Diên không học giỏi, biệt hiệu hiển hách, mang theo nhất bang hồ bằng cẩu hữu hoành hành cho thị, đem toàn bộ trấn trên biến thành gà bay chó sủa.A Lê gầy yếu, nhưng cần cù thành khẩn, cuối cùng là chi nổi lên một cái gia.Nàng nghĩ, Tiết Diên phẩm tính cũng không phá hư, huống chi thiếu niên vợ chồng lão đến bầu bạn, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, không nên phủi tay mặc kệ.Người khác mắng nàng ngốc, A Lê chỉ liếc mắt cười, theo không nói chuyện.Sau này, A Lê nhân bệnh thất thông, Tiết Diên điên rồi giống nhau ôm nàng cần y hỏi dược, nhưng tan hết gia tài mà không có kết quả. Biết lại vô chữa khỏi khả năng ngày đó, hắn nâng mặt nàng khóc một buổi tối.Đêm đó mưa to giàn giụa, xung suy sụp bán phiến phòng lương.Mà tại đây sau, Tiết Diên dùng một đôi tay, khởi động A Lê khắp thiên.______________Nội dung nhãn: Bố y cuộc sống ông trời tác hợp cho ngọt văn cửa nhỏ nhà nghèoTìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Tiết Diên, A Lê ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: 1v1, SC, Cổ Ngôn làm ruộng…
Thanh xuân của Ngọc là những khoảnh khắc lặng lẽ bênHoàng. Mỗi sáng nhìn cậu ngồi cạnh, tim cô lại đập rộn ràng dù chẳng dám nói gì. Đã ba lần Ngọc lấy hết can đảm tỏ tình, và cũng ba lần cô nhận lại sự từ chối nhẹ nhàng. Cô biết tình cảm này không thể được đáp lại, nhưng chỉ cầnHoàng mỉm cười hay vô tình quan tâm, Ngọc lại thấy hạnh phúc, vô tình co và hoàng đã đưa nhau vào một mối quan hệ không tên,nhưng lại nhiều cảm xúc trong đó . Tình yêu đơn phương ấy, dù buồn bã, nhưng lại dịu dàng đến lạ, Ngọc nhận ra rằng cô không chỉ thích mà đã yêu cậu bạn cùng bàn ấy, cô yêu cả kỷ niệm của cả hai, đó là ký ức dịu dàng trong thời học sinh của cô…
Có người hỏi tớ rằng: "Nếu được trở về một khoảng thời gian trong quá khứ? Bạn sẽ chọn thời điểm nào?". Lúc nào câu trả lời của tớ sẽ là năm cấp baDù có nhiều khoảng khắc hạnh phúc mà tớ muốn trải qua, năm cấp 2 tớ còn mẹ ở bên. tớ tận hưởng niềm vui bên bạn bè mà không lo bị nói xấu, tớ không phải khóc vì áp lực, không nghĩ đến việc kết thúc mạng sống mỗi ngày. Mà để nói, chắc chỉ có ba năm cấp 3 là tớ trải qua nhiều mệt mỏi đến thế thôi.Nhưng lý do tớ vẫn muốn quay lại năm cấp ba, là vì năm ấy bản thân tớ trưởng thành và những ngày tháng ấy tớ đã để một tên ngốc vào tim. Tớ sẽ không thay đổi gì cả, chỉ là lại yêu cậu thêm lần nữa thôi.…
-Má nó! Em khóc gì chứ? Ông đây cũng đâu bắt nạt em chỉ là hưởng trước chút quyền lợi của bản thân thôi mà!Đôi mắt màu trà vẫn ửng đỏ từng giọt từng giọt nước mắt rơi lã chã không có giấu hiệu dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Lan bị phủ lên một tầng hồng hồng nhìn đáng thương tới lạ. Hắn hiện tại có chút hối hận rồi vẫn là nhìn em khóc không nỡ. Có chết Trần Hoàng Đức cũng không ngờ chỉ vì một nụ hôn mà dọa cho cô nhóc này khóc thành như vậy. Thân ảnh cao lớn của hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ngang với chỗ cô đang ngồi tay thon dài của hắn nhẹ nhàng quẹt đi giọt nước mắt vừa rơi ra, lực đạo rất nhẹ, rất rất nhẹ vì hắn sợ làm tổn thương công chúa nhỏ của hắn.-Được rồi " công chúa nhỏ mít ướt" là anh sai rồi. Sau này cái gì cũng đều nghe theo em có được không, đừng khóc nữa xót chết anh rồi!Giọng của cô bé nhẹ nhàng cất lên có chút nức nở-Có thật không?-Ông đây làm gì mà khiến em mất niềm tin vậy chứ?Đôi mắt xinh xắn của Linh Lan khẽ run, sau đó nhìn xuống đối mắt với hắn có vẻ muốn thương lượng-Anh không được theo đuổi tôi nữa!Hoàng Đức khẽ thở mạnh, sau đó miệng hắn cười nhưng nụ cười này có chút thảm-Sao em có thể bất công vậy chứ! Công chúa nhỏ học bài 4 của GDCD 9 chưa?-Thì sao?-Em có thể Khách quan và công bằng chút không?Thương lượng bất thành, tên này miệng lưới sắc bén nói chút nữa căn bản là không cãi nổi, cô nhóc tự lượng sức đứng dậy bước đi không thèm quan tâm hắn nữa. -Công chúa phải làm sao mới được theo đuổi em?52 Chương + 10 NT…
Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật mãi mãi bị chôn vùi, là vị đắng của cà phê, cũng chính là nỗi đau mang vị ngọt của một thời nông nổi.Năm tháng lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, cậu ấy xuất hiện. Cậu là nước mắt, là nụ cười, là mặt trời, là ánh dương rực rỡ. Cậu ấy là người thương mãi không dám nói ra, là cơn gió nhẹ giữa trời xanh. Hôm nào đó bâng quơ, trong tôi có thêm một người - là cậu. ____________________________________________________Design by DIEMDOAN…
Hoàng Tú là ai ?Chắc chắn là một cậu trai tuấn tú, huy hoàng, tên nghe kêu thế cơ mà!Ấy thế mà không phải, thì ra chỉ là cô gái miền núi nhà quê, chân ướt chân ráo tới đất Hà Thành, lại nhập học ở một trường đại học nổi tiếng toàn "rich kids". " Con bé đó đến từ Hà Giang sao ? Chắc cũng mua điểm cả, mới vào được đây chứ haha "" Nhà quê thế kia mà vào đây chắc chỉ muốn trèo cao thôi, sớm tìm mấy thiếu gia mà đu bám, Tuấn Anh của tôi phải cẩn thận mới được, cậu ta thủ khoa năm nay đấy, đã đẹp trai lại nhà giàu, ai mà không thích cơ chứ? "Một người nào đó thở dài não nề, quay lưng bước đi." Cuộc sống đại học liệu có yên ổn không đây? "…
Cố Du Ninh nâng mắt nhìn, một nam sinh vóc dáng cao lớn, thậm chí còn đầy đủ xương thịt hơn cậu. Mặt mũi sáng sủa, đẹp trai không thua kém gì cậu khiến các bạn nữ trong phòng gào thét. Cậu nam sinh mặc một chiếc áo hoodie màu trắng đen đơn giản, quần túi hộp màu xám ôm lấy đôi chân dài, đôi mắt đang nhìn đăm đăm về phía cậu.Cậu quên tên người khác thì thôi chứ vị nam sinh này không thể nào quên được. Nam sinh là Hạ Từ Dương, một vị học bá trong trường với câu "Không nhất trường thì nhì trường", rất được lòng thầy cô. Nghe loáng thoáng có vẻ là đại thiếu Hạ gia, giàu có không thua kém gì Cố Du Ninh.Cậu chỉ im lặng, có lẽ có sự khúc mắc gì giữa hai người, khiến Du Ninh không nhìn lấy anh một lần. Bị ánh mắt của người này nhìn quá lâu làm cậu phát cáu. Cậu cắn vỡ viên kẹo, đứng dậy túm lấy cổ áo anh. "Tên khốn này, sao cậu lại ở đây."…