Thương Cho Chiếc Lá Rơi Bên Kia Đường kể về kỉ niệm tươi đẹp tuổi học trò của bộ ba: Hoàng Anh - Thanh Thảo - Uyển Nhi cùng những người bạn khác. Hồn nhiên, ngây thơ tươi đẹp dưới mái trường cấp ba đầy màu sắc. Nó không hẳn là một cuốn tiểu thuyết... nó giống như là Hồi Ký về Thanh Xuân của tác giả vậy.…
Lúc Nguyên Dương nhắm mắt rời khỏi thế giới tàn nhẫn ấy, cô vẫn chưa hiểu rõ "yêu thương" rốt cuộc là gì. Tiếc nuối duy nhất của cô là những trang truyện vẫn còn dang dở, một câu chuyện chưa kể hết và ngòi bút chưa kịp mòn.Mở mắt thêm lần nữa, cô là nhân vật chính trong tập truyện tranh do mình sáng tác, cuộc đời lại cho cô thêm cơ hội chắp bút viết lên hạnh phúc. Cùng với nam chính Vũ Hoàng Duy Đăng và nam phụ Lâm Hải Dương, cứ ngỡ như mọi thứ đều được sắp đặt để thuận lợi đưa nữ chính đến với kết thúc tốt đẹp.Rồi bỗng một ngày, "biến số" Diệp Đan Thanh xuất hiện, đưa câu chuyện xa rời khỏi sự kiểm soát của tác giả. Cùng với cảm xúc xoay vần, mùa Hạ thoáng đến rồi chóng đi. Những đứa trẻ khao khát tình thương học cách trao đi và nhận lại, cũng như cách để yêu thương chính mình. Trong đêm, cơn mưa lớn trút nước, bọn chúng giúp nhau chữa lành vết thương lòng, run rẩy nhắm mắt chờ một ngày mai trời quang mây tạnh, ánh sáng rạng rỡ tràn ngập thế gian."Lòng dũng cảm là một bài ca, chúng ta hát vang dưới bầu trời mùa Hạ."…
Em có một giấc mơ, đó là mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy anh nằm bên cạnh, chỉ cần nhẹ nhàng bình lặng, sống một cuộc sống hài hòa. Không có thế giới điên đảo này, không có môn toán cao cấp, không có kì thi đại học năm ấy, cũng không có suy tính gì về tương lai. Một lúc nào đó, em mong được nhìn thấy anh.Rồi em cũng đã thấy, thời gian lúc đó muốn ngưng đọng lại, đông cứng như tảng băng, nhưng anh lướt qua em, rồi đi mất. Có lẽ, ai cũng vậy. Cũng nên có cuộc sống riêng, công việc bận rộn phải làm. Thực sự em không là gì, không là ai mà để có quyền sáo trộn thứ đã vốn đi vào quỹ đạo, một lí lẽ bình thường của thế giới này.Chúng ta không ai đúng, không ai sai, chỉ có mối tình đầu trong mỗi người luôn là tín ngưỡng đẹp nhất, luôn là hoàn hảo, hoàn hảo đến mức ai cũng muốn gìn giữ không cho thứ gì khác vấy bẩn, sẽ rất để tâm đến tình cảm đối phương, để tâm từ những thứ nhỏ nhặt. Em nghĩ, nếu đổi lại, hai chúng ta yêu hai người khác đã không cố chấp như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng chấp nhận con người họ hơn, dường như thể chỉ cần bên nhau là đủ, không cần một tình yêu nồng cháy hay sâu nặng gì nữa hết. Lúc nghĩ vớ vẩn em lại tự hỏi, chúng ta có thể lại nắm tay nhau nữa không? Nhưng em bỗng dưng lại cảm thấy ớn lạnh. Có thể nhiều khả năng là không thể, và cũng không nên là như vậy nữa rồi. " Tạm Biệt"-------------…
Tôi xuyên sách rồi xuyên làm nhân vật phụ thích nam chính đeo bám không rời, tôi quyết định phải né xa nam chính hướng tới một tương lai sáng chói nhưng không ngờ Triệu Tùng Dương ép tôi lên tường đè giọng hỏi -" Em sợ tôi sao hay là ghét tôi? Sao thằng kia thì em cho nó lại gần ôm còn tôi thì không?" -" Em..m.e...m không có ghét anh chỉ là chỉ là chúng ta không thể "-" Cái gì mà không thể?? Tôi không đẹp trai ,không giàu, không thông minh hay sao ?" -" Không có!! Anh mười điểm chỉ là chỉ là "-" Chỉ là làm sao??"-" Em thích người có nhóm máu O còn anh là nhóm máu A nên không được!!! " Tôi thấy anh đứng chết lặng tại chỗ bởi câu trả lời bịa đặt trong sợ hãi của tôi . Huhu tôi cũng hết cách rồi sao tôi càng né lại càng tệ thế này ToT..…
Tiểu Thuyết: Vụng Trộm Không Thể GiấuTác Giả: Trúc DĩTang Trĩ là người thầm mến trước, và cũng bị giày vò rất nhiều bởi sự đơn phương không nói, bởi sự bất lực vì không thể giữ lấy anh. Gia Hứa ca ca nhận ra tình cảm của mình sau, thực ra khó trách làm sao anh ấy có thể thích một cô bé 13 tuổi. Bảy năm trước anh thực sự chỉ coi cô ấy như em gái, suốt từ năm 20 tuổi đến 27 tuổi của anh đều dành để chăm sóc cho cô gái nhỏ này rồi thì thời gian đâu mà đi yêu đương với ai được nữa.Sự chữa lành đến từ tình yêu trong sáng của Chỉ Chỉ, yêu là một lòng hi vọng người ấy trải qua những tháng ngày tốt đẹp. Sự chữa lành đến từ tình yêu ấm áp của Gia Hứa ca ca, yêu là thiên vị em từ trước cả khi nhận ra tình cảm của mình.''Yêu nghiệt phúc hắc và thiếu nữ thần kinh''Hiện tại mình đang sưu tầm những bộ truyện ngôn tình tiểu thuyết, và muốn re-up lại tại tài khoản của mình. Mình không sử dụng với mục đích riêng như kiếm lợi hay gì đó đâu ạ.Ảnh mình thấy dễ thương quá nên muốn dặt làm ảnh bìa. Chứ không phải là không tôn trọng bản quyền ảnh bìa của truyện đâu. x_x[Re-up Truyện Full]…
Giữa cái giá lạnh cắt da cắt thịt,khói sương mờ ảo hòa cùng những bông hoa tuyết đầu mùa ở Sa Pa,Trịnh Quốc Thịnh đưa hai tay xoa vào nhau,chốc lát lại xoa xoa cơ thể nhằm giữ cho bản thân một thân nhiệt ấm,cậu không nhìn Hạ An,đôi mắt đen láy đăm chiêu ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao nơi đỉnh đồi lộng gió,giọng nói trầm ấm vang lên tựa như rót mật vào tai,một câu có thể khiến trái tim thiếu nữ bồi hồi từng nhịp đập rộn vang,thổn thức lần đầu biết yêu,bên tai Hạ An nóng bừng:"An,sau này tao muốn trở thành đại bàng,tự do tự tại,dám nghĩ dám làm,dũng cảm tiến về phía trước theo đuổi đam mê."Hạ An chậm rãi từng chữ:"Vậy thì tao muốn trở thành bầu trời."Quốc Thịnh nhìn cô thiếu nữ bên cạnh đang run lên vì lạnh,gương mặt có chút đỏ, khẽ nhắc nhở một câu:"An nhỏ của tao,tao không muốn ngày này của 10 năm sau con cháu của chúng ta sẽ tới đây khám phá bức tượng thiếu nữ hóa đá đâu,ngắm tuyết thế là đủ rồi,mau trở về thôi"Hai bóng người một cao một thấp sóng vai nhau rảo bước ra về,không ai nói thêm lời nào:Đại bàng và bầu trời vốn là hai thứ luôn tồn tại song song,bất di bất dịch,một bên được mệnh danh là chúa tể của bầu trời,một bên lại là bàn đạp vững chắc cho đối phương vỗ cánh chao liệng.Đại bàng sải cánh trên nền trời cao,trời cao vì đại bàng mà tỏa sáng;hai thái cực ấy tương trợ lẫn nhau,gắn bó không rời.Cậu biết,cô cũng biết...…
chỉ vì thích Thuần Khanh quá nên viết nên án văn này, tác giả cũng là một người không giỏi viết thăng trầm cuộc sống lắm nên truyện này chỉ nhẹ nhàng, trầm trầm vậy thôi. Đôi khi sẽ có một số buff mà tác giả không ngờ tới nhưng mà khi biết thì sẽ cố gắng sửa, tác giả cũng chỉ là học sinh thôi nên nếu truyện không được hay thì mong thông cảm và đừng ném gạch cho mình, giờ vào giới thiệu truyện.------------------------------------------------------------------------------------------------------------truyện xoay quanh hai nhân vật chính là Qúy Thuần Khanh - thiếu gia Đông Nữ tộc và Nhan Vũ Đình - tiểu thiếu chủ Nguyệt tộc, hai tộc khác nhau rất nhiều về các phong tục cũng như quan niệm của người dân nhưng lại có mối thâm giao từ lâu đời, trước khi hình thành một tộc độc lập thì Nguyệt gia chính là gia tộc lớn mạnh trong Đông nữ, nhưng vì chính biến xảy ra họ buộc phải tách khỏi Đông Nữ trở thành một tộc độc lập đặt tên Nguyệt tộc, cho đến khi nội bộ Đông Nữ ổn định thì họ đã trở nên lớn mạnh hơn và hai tộc bắt đầu hợp tác. Nguyệt tộc sẽ chọn vị hôn phu thê từ Đông Nữ cho thiếu chủ của họ, bù lại họ sẽ cũng sẽ để Đông Nữ gửi học viên đến học tập dược lý và họ cứ thế bổ trợ cho nhau qua nhiều thế hệ dần dần cũng trở thành mối quan hệ khó lòng cắt đứt được. Sau khi được mẫu thân của mình giao cho trách nhiệm tìm kiếm vị hôn phu của bản thân, Nhan Vũ Đình đã lên đường đến Đông Nữ và gặp được Thuần Khanh - một anh chàng dịu dàng, tinh tế lại tinh xảo, xuất trần. Làm thế nào để một thiếu chủ không bi…
"My thoughts are stars I cannot fathom into constellations - Trích từ Khi lỗi thuộc về những vì sao.Thế giới này vốn dĩ không có cái gọi công bằng.Trần An hiểu rõ điều đó. Một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong sự chối bỏ, mang trong lòng nỗi đau không thể xóa, linh hồn như muốn rơi vào vực sâu không lối thoát.Cho đến khi gặp được Hoài Dương, gặp được những người bạn mới và câu chuyện về quá khứ của người cha bắt đầu hé mở, Trần An cuối cùng cũng có thể tìm lại lí do cho cuộc sống của chính mình.Có người nói: "Hoài Dương là mặt trời của Trần An." Nhưng chẳng ai biết, Hoài Dương không phải là mặt trời của Trần An. Bởi vì anh giống như sao băng trên trời, là người đáp ứng mọi nguyện cầu trong lòng cậu.…
Xin chào cậu, đến với "khu vườn" của mình, nơi chứa đựng cảm cảm xúc cũng như những suy nghĩ không thế nói với người khác. Và cậu là người được lắng nghe nó. Cậu thấy hạnh phúc hay là 'thụ sủng nhược kinh' đây.Haha! Ngớ ngẩn thật đây*đang nói mình*. Đừng tưởng chỉ có như vậy thôi nhà. Nơi đây còn chứa đựng cả tuổi thanh xuân của mình nữa đó! Nhớ mà lắng nghe cho đàng hoàng đấy.*giỡn thôi* Tại sao mình lại nói nó là "cả tuổi thanh xuân" của mình trong khi tớ đã 17 tuổi rồi? Tại sao ư? Vì đến khi mình 17 tuổi mình mới thực sự sống là chính mình với những ước mơ và hoài bão đang dâng trào trong lòng. Hãy đón chờ những câu chuyện mình sắp kể nhé người bạn chưa tưng gặp mặt của tớ.#Câu chuyên và nhân vật do chính mình tự tạo ra nên các cậu đón nhận nó một cách thoải mái nhất nhé:3…
Truyện này được viết với mục đích giải trí, và đây là lần đầu mình thử viết truyện, nếu có sai sót gì mong mọi người bình luận bên dưới để mình tiếp thu và sửa đổi tốt hơn, sự yêu mến của mọi người góp phần thành công cho câu truyện . Sở dĩ mình đặt tên truyện là hoa hướng dương vì trong tác phẩm đầu tay của mình chỉ muốn viết một yêu nhẹ nhàng ,tình cảm của 2 bạn từ đầu luôn hướng về phía nhau, 2 người đều là mặt trời của đối phương.Nam 9 sẽ không red flag gì đâu mọi người yên tâm nhé,chỉ là cậu ấy là người tốt bụng hay giúp đỡ mọi người nên sẽ rất nhiều người quý cậu ấy nhưng đôi khi sẽ đem lại xíu rắc rối, hơi khờ trong chuyện tình cảm, nên không nhận ra tình cảm của mình với đối phương, 2 ổng bả sẽ bù qua bớt lại cho nhau nên mọi người yên tâm nha.Một lần nữa cảm ơn mọi người đã lắng nghe ạ.…
Peter Karter cùng một nhóm học sinh ở trường Trung học cố gắng làm thay đổi cái bầu không khí khó hòa nhập với những nội quy khắt khe mà thầy hiệu trưởng đề ra.Trong suốt 3 tháng hè, họ cố gắng tạo nên một kế hoạch để giúp cho ngôi trường được trở nên vui vẻ giống như những ngôi trường trung học khác. Trong suốt chuyến đi, họ đã tạo nên một tình bạn đáng quý, những tình yêu đẹp, những tình huống dở khóc dở cười.Hãy thưởng thức câu chuyện để xem họ có thành công không nhé!!!…
Đôi khi cứ ngỡ đó chỉ là sự gặp mặt tình cờ, nhưng biết đâu giữa dòng người xuôi ngược ấy, họ lại gặp nhau lần nữaVậy có phải xem như là có duyên???Lại thêm lần nữa chạm mặt, có nhiều điều thấy thật lạ, có lẽ nào lại tình cờ nhiều vậy?Giờ có thể xem như là định mệnh chăng???Thuở thiếu thời, có vô số điều đẹp đẽ xoay quanh, cái đáng quý nhất lúc đó chính là tuổi trẻ, là sức sống tràn trề, là con tim nhiệt huyết, là tình cảm ngây ngôThuở thanh xuân, ai chưa từng có giây phút xao động, cái khoảnh khắc quyến luyến bồi hồi, những rung động đầu đời chớm nở, những lúc mơ màng tưởng nhớTất cả, tất cả đều thật đẹp thật đáng yêu và đáng trân trọngMột câu chuyện dễ thương cho mọi người, như một dấu ấn một gợi nhớ về thanh xuân đang tới hay đã qua, cho ta lại trân trọng và tìm lại những xúc cảm đơn thuần…
Tên truyện: Vấp ngã vào tim anh.Tác giả: Bemn06.Thể loại: Học đường, tình cảm, hài hước, truyện teen, ngọt, ngược,...Văn án: "Mắt em để trên trời sao? Vì sao đi đường mà không cẩn thận?" "...Do đá nó chặn đường đi của em mà, hơn nữa tại nó quá lùn, em căn bản là không thấy nó nên mới vấp ngã!" "Vẽ chuyện!" "Thật mà..." Nói đến đây, Hạ Đình Đình chu môi, trêu đùa nói: "Nhưng...hôm nay em ngã đến tận hai lần cơ!" An Hạ Phong nhíu mày, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, định mắng một trận thì cô chen ngang:"Một là vấp ngã vào đá, hai là vấp ngã vào tim anh!"Cậu phì cười. Quả đúng là...cô đã ngã vào tim anh thật!Bìa: Cover by Gác nhỏ của Dạ Tước…
Một câu chuyện đầy đáng yêu nhưng không kém phần drama của hai bạn nhỏ. Và cả hai sẽ luôn đồng hành, nắm tay nhau, an ủi đối phương để bước đi trên con đường trưởng thành của cả hai. Dương: "Em chính là vì sao trên bầu trời tăm tối của cuộc đời anh mà anh hằng đêm ước nguyện để có được và điều đó đã thành sự thật"Kiều: "Anh ấy như đại dương sâu thẳm, êm ái vỗ về em bé tâm hồn của em - nơi em được thoải mái là chính mình, được anh ôm vào lòng che chở và an ủi"HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ THẬT TẤT CẢ CHỈ LÀ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG PHONG PHÚ CỦA TÁC GIẢ…
Tên truyện:( Xuyên sách) Bạn trai tôi là nam phụ!!Tác giả: Vân YThể loại: xuyên sách,ngôn tình,thanh xuân vườn trường,nam nữ cường,1 vs1Nam/nữ chính: Doãn Mặc Tưởng/Cẩn Lục Kiều Cẩn Lục Kiều vì một lần đọc truyện ngôn tình có nữ phụ tên giống mình mà lại xuyên không. Trong cái rủi có cái may. Khi xuyên,cô có gia đình,có người yêu thương mình thật lòng, được hưởng đãi ngộ mà kiếp trước cô không có. Xem ra,xuyên không cũng không hẳn là xấu.. Cẩn Lục Kiều cố gắng tránh xa nam nữ chủ,bảo vệ người thân của mình. Nhưng ai mà ngờ được tránh nam chủ,cô lại gặp nam phụ. Đã thế còn cùng anh ta lên duyên nữa chứ. Thôi kệ đi,sống yên ổn là được rồi..…
Người ta thường có câu : ' Người chung tình đi yêu kẻ đa tình 'Nhưng sẽ thế nào nếu :' Kẻ đa tình trót yêu người chung tình? ' Vốn dĩ sinh ra đã đứng tại vạch đích, nhà giàu, được nhiều cô gái bao vây xung quanh, cuộc đời của hắn đã được định sẵn là sẽ vô cùng dễ dàng, muốn gì có nấy cho tới khi... " Mong được cậu giúp đỡ " Một chàng trai trông thô kệch, mái tóc dài quá lông mày, với chiếc mắt kính dày cộp cứ như cả chục độ vậy, tới bàn hắn và cất lời. ----------------------------------------------------------------- Hắn cho cậu một cái bạt tai, mạnh tối nỗi cậu ngã nhào xuống đất, hắn phủi tay, khinh bỉ nhìn vào cậu." Tôi chán ghét cậu, cậu trong thật quê mùa, lại còn có vẻ nghèo nàn nữa chứ. Đừng có mà ve vãn người của tôi, cậu không làm gì cả, tôi cũng sẽ không chạm vào, bẩn thỉu! " -----------------------------------------------------------------" Tôi yêu cậu........ " " Tớ xin lỗi nhé... Minh Khởi... "******Thể Loại : Hiện đại, Ngược Văn Tác giả : Ái Như ( Bút Danh) * Truyện chỉ được đăng trên Watt nếu muốn mang đi vui lòng xin phép *…
Ngày hôm ấy trời xanh mây trắngNgày hôm ấy gió thổi vi vuNgày hôm ấy nắng chiếu qua sânNgày hôm ấy, tôi và người bên nhau mãi mãi.***Ngày hôm ấy mưa rào tầm tã, xe cộ inh ỏi, dòng người huyền náo, chen chúc. Máu và nước trải khắp con đường. Thầy nhìn tôi, vẫn cứ nụ cười ấy nhưng sao nó lại yếu ớt đến kì lạ vậy? Tôi gào khóc, tôi khóc mãi nhưng thầy cứ nằm mãi trên mặt đường đẫm máu...***Ngày hôm ấy, mây đen, gió nổi, sấm sét đùng đoàng, tôi nhìn cô ấy, nhìn cô ấy cứ nhắm mắt dần, rời khỏi vòng tay tôi, mãi mãi ...Nội dung:Mộc Mộc yêu thầy giáo của mình- Tư Bách Thần. Một người đàn ông trưởng thành, chững trạc và dịu dàng, một người đầy bí ẩn và không ai có thể biết thầy ấy đang nghĩ gì. Liệu thầy có động lòng trước cô nữ sinh do mình chủ nhiệm suốt 3 năm cấp 3?Hứa Hạo Nhiên yêu vợ của mình, anh yêu Mộc Mộc hơn cả sự nghiệp và sinh mệnh của mình. Anh yêu cô ấy từ khi hai người còn ở giảng đường đại học cho đến tận khi cô ấy qua đời vào 17 năm sau. Nhưng liệu Mộc Mộc có thật sự yêu anh như thế hay trong đôi mắt buồn luôn nhìn anh chăm chú lại là một người đàn ông khác, một người mà cô ấy cất giấu suốt 17 năm?Tất cả bọn họ đều có một người để chờ đợi, dù cho cả nghìn kiếp.…
Tấn Giang VIP2016-10-19 kết thúcSố bookmark trước mắt:1426 văn chương tích phân:23,370,238Văn ánTiêu Cẩm ngoài ý muốn xuyên vào đệ đệ viết đam mỹ văn bên trong, thành bị áp tiến lao ngục kẻ chết thay người qua đường giáp.Bị vu oan giết người, bị dụng hình bức cung, kiên cường Tiêu đại thiếu ẩn nhẫn không phát, tìm kiếm nhất tuyến sinh cơ.Đương kia nhất tuyến sinh cơ xuất hiện, đời trước là thẳng nam Tiêu đại thiếu tỏ vẻ này sinh cơ có điểm gạt người…… Ôn gia đại phu nhân: Lớn mật điêu dân, ngươi muốn bao nhiêu kim ngân châu báu mới bằng lòng cưới ta gia nghiệt tử !Tiêu đại thiếu kiên cường mặt: Không cưới……Tương lai phu nhân nheo mắt: Thật không cưới?Tiêu đại thiếu lập tức trung khuyển mặt: Cưới, cưới, tất yếu cưới !Tiêu Cẩm xuyên việt không đến ba ngày đột nhiên từ thiên nện xuống tiện nghi phu nhân, tuy rằng này phu nhân có điểm hung, có điểm ngoan, vẫn là nam nhân. Thế nhưng Tiêu đại thiếu tỏ vẻ chính mình co được dãn được, hảo hán không ăn trước mắt mệt, hơn nữa hắn cũng không có mệt.Chỉ là, phu nhân bưu hãn trình độ giống như cùng trong sách viết không quá giống nhau?Đối mặt địch nhân, Tiêu đại thiếu chuẩn bị ra tay lúc, nhà hắn phu nhân đã vỗ vỗ tay thu thập sạch sẽ.Tiêu đại thiếu khóc tang mặt hò hét: Tức phụ ngại… Ngươi như vậy có khả năng, vi phu hùng phong không phấn chấn a !Sống lại một đời Ôn thiếu gia vì đoạt lại vốn nên thuộc về chính mình hết thảy, thao quang Uẩn Ngọc, từng bước thận trọng. Mà bất tri bất giác, hắn cùng Tiêu khất nhi hỗ huệ cùng có lợi quan hệ tựa hồ cũng tại chậm rãi biến hóa .Gỡ mìn① này văn chủ công② trước hôn sau yêu, hỗ sủng,1vs1③ xuyên việt trung khuyển thẳng nam công x trùng sinh nữ vương dụ thụ?④ vô logic, khảo chứng đảng chớ cưuNội dung nhãn: Xuyên việt thời không sai sót ngẫu nhiên tình hữu độc chungTìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Tiêu Cẩm, Ôn Dạ Lan ┃ vai phụ:┃ cái khác: Chủ công, sủng văn, trước hôn sau yêu, xuyênNguyên văn liên tiếp:http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=2657775…
Trong thế giới đầy rẫy kỳ vọng và áp lực, Quỳnh Điệp luôn sống theo khuôn mẫu mà gia đình và xã hội đặt ra. Là một cô gái học giỏi, ngoan ngoãn, và hoàn hảo trong mọi mặt, nhưng Điệp chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc. Cô bị cuốn vào cuộc sống đầy nghiêm khắc, không có thời gian để mơ mộng hay khám phá bản thân. Mọi thứ dường như là một chuỗi ngày đều đặn, buồn tẻ và thiếu màu sắc.Một buổi chiều, khi cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm áp lực nữa, Điệp lẻn ra ngọn đồi sau trường, nơi cô có thể tìm thấy sự tĩnh lặng giữa bộn bề. Tại đây, cô gặp Trung Kỳ, một chàng trai với tâm hồn tự do, sống theo cách riêng của mình. Trung Kỳ không giống những người xung quanh cô, anh sống không theo những quy chuẩn mà xã hội mong đợi, mà đơn giản là làm những gì mình thích. Sự khác biệt giữa họ là quá rõ rệt, nhưng lại là điều khiến Điệp cảm thấy có sự kết nối kỳ lạ.Cả hai không có nhiều điểm chung, nhưng mỗi lần gặp nhau, họ lại dần dần khám phá ra những mảng màu khác nhau của cuộc sống. Trung Kỳ giúp Điệp thấy rằng, đôi khi sự hoàn hảo chỉ là chiếc mặt nạ che giấu những ước mơ và cảm xúc thật sự. Liệu tình bạn giữa họ có thể trở thành tình yêu? Liệu Quỳnh Điệp có dám bước ra khỏi cái bóng của chính mình để đón nhận một cuộc sống mới, tự do và chân thật hơn?Hoàng Hôn Ơi là câu chuyện về hành trình tìm lại bản thân, về những buổi chiều hoàng hôn lãng mạn nhưng cũng đầy thách thức. Câu chuyện ngọt ngào và đầy cảm xúc, giúp ta nhận ra rằng, đôi khi yêu thương không phải là sự h…