Tags:bts
42 Truyện
Chờ Em Lớn Nhé, Được Không ?

Chờ Em Lớn Nhé, Được Không ?

1 0 7

Chờ Em Lớn Nhé, Được Không của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm có chút ngược nhưng rất hay ý nghĩa. Một tác phẩm đan xen bởi hai cặp đôi 'đồng lang cộng chẩm' và 'đồng lang cộng hôn'. Cuộc hôn nhân đã được định trước giữa hai nhà An - Hàn từ lúc cô và anh còn nhỏ. Anh lớn hơn cô mười tuổi, trưởng thành, chững chạc lại ưu tú, nhưng tiếc rằng trong tiêu anh không có cô. Anh yêu Tiêu Vi, một tình yêu đẹp đến mức khiến người khác ganh tỵ. Thế nhưng, tất cả những gì mà tình yêu đẹp đó mang lại cho mọi người là sự ràng buộc, bức ép, và chia rẽ. Tình yêu của anh cứ thế mà tan vỡ. Cô từ nhỏ đã lớn lên trong sự nuông chiều, có hai lão gia An - Hàn, có vòng tay anh che chở, cho nên tâm tình một thiếu nữ hai mươi tuổi hướng đến chắc chắn là anh. Người đáng thương cũng là người đáng hận, người đáng hận lại là kẻ đáng thương. Anh không có tự do, không được định riêng cho ước mơ bản thân, trên vai là trách nhiệm gồng gánh sự nghiệp cả hai nhà An - Hàn. Lại vì một lá thư của cô mà anh bỏ lỡ người yêu anh thật lòng.…

[ ĐM/EDIT ] Anh ấy chết vào mùa hạ chúng tôi yêu nhau

[ ĐM/EDIT ] Anh ấy chết vào mùa hạ chúng tôi yêu nhau

1,559 54 2

ANH ẤY CHẾT VÀO MÙA HẠ CHÚNG TÔI YÊU NHAUVăn ánHán việt: Hắn chết ở chúng ta tình yêu cuồng nhiệt năm ấy hạTác giả: Đàm YểuNguồn: Gongzicp.comThể loại: BE, thanh mai trúc mã, đoản ngắn, ngược luyến, ngôi thứ nhất.Editor: Gà"Anh ấy thích dựa vào người tôi để đọc sách, anh ấy thích lén lút nắm tay tôi trong giờ học, anh ấy thích nghe nhạc cùng tôi đeo tai nghe khi tự học, và anh ấy thích chụp ảnh chúng tôi đứng bên nhau trong ánh hoàng hôn"."Chúng tôi gặp nhau năm mười lăm tuổi, yêu nhau năm mười sáu tuổi, trao nhau nụ hôn ở góc phố năm mười bảy tuổi, làm chuyện đó lần đầu tiên năm mười tám tuổi, năm mười chín tuổi chúng tôi ước hẹn tương lai sẽ đến New Zealand kết hôn, và cái chết ở tuổi hai mươi hai đã chia cắt chúng tôi mãi mãi.""Anh ấy được an táng ở số 84 nghĩa trang Vĩnh An, lúc còn sống anh ấy cao 1m82, rất thông minh, cũng rất tốt bụng, nhưng bây giờ anh ấy đã hóa thành một đống tro tàn"._______Sương tuyết rơi xuống phủ lên đỉnh đầu của tôi và Kỳ Gia, vào thời khắc đó cả đầu chúng tôi cùng nhau trắng xóa.Hai người rất yêu nhau, không có hiểu lầm, không có cãi nhau, bỗng dưng chết đi, là mối tình đầu.__Ngày đó Trần Đình Huyên hỏi tôi, tại sao tôi không thể quên được Kỳ Gia.Tôi đã nói, hai mươi năm thanh xuân, vô tri vô giác, cùng anh sống năm năm, nếu ngay cả Kỳ Gia tôi cũng quên, vậy suy cho cùng cuộc đời tôi còn ý nghĩa gì nữa._______"Thật ra muốn đi thì vẫn có thể đi, nhưng tôi không muốn".Tôi chỉ muốn...Ừ, bảo vệ mùa hạ của chúng tôi đến suốt một đời này.…