Câu chuyện về một kẻ không thể xếp thứ hạng.Họa sĩ nọ núp trong vỏ bọc áo choàng đã sờn cũ, đi chu du khắp thiên hạ.Vị anh hùng huyền thoại của thành phố Z.Lũ quỷ trong thế giới ngầm vẫn từng ngày rỉ tai căn dặn nhau.- Đừng dây vào cô gái nào mang theo một vali đầy lọ sơn, cô ta sẽ mượn máu vẽ tranh đấy!"Ôi thôi nào! Đừng đồn đại thiếu nữ mong manh yếu đuối như ta một cách đáng sợ như thế chứ! Ta chỉ thuần khiết là một họa sĩ nha~ "…
Nhạc Yên Yên: 18 tuổi: Cuối cấp 3: Ước mơ thi đậu đại học "Vân Tường" danh giá: Có Ước mong có người cưng chìu vì 18 năm qua chưa có mối tình nào. Rất tăng động, nghịch ngợm, đỉnh kout của sự làm biếng!!!! Tống Ngạn: 30 tuổi: Chủ Tịch tập đoabf xuyên Á: Chứng bệnh sợ bẩn không tiếp xúc với người khác: Rất nghiêm khắc: Chưa có bạn gái.-Hai người hai thế giới làm sao gặp nhau được??-Diễn biến mối tình?? -.........H nhẹ, lãng mạn, sủng sủng…
Đây là truyện bựa :> Truyện Bựa :> TRUYỆN BỰA :>Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần :3Sẽ thế nào nếu một cô gái trông xinh xắn và yểu điệu như vậy lại là một... *****?Sản phẩm tạm thời cho những ngày vắng bóng :3…
Tôi thích những sự rõ ràng, đại loại như nếu không yêu thương, tuyệt đối không động chạm vào nhau, không nắm tay âu yếm, không ôm hôn, không gì cả. Có lẽ vì quá rõ ràng, nên tôi luôn chuẩn bị rất kĩ cảm xúc trước mọi điều, tôi nắm trọn mọi diễn biến, tôi khống chế mọi xúc cảm. Và cũng có lẽ vì đã quá thành thục, nên tôi dần không cần điều hòa những xúc cảm của mình. Không khóc, không cười, không đau, cũng không thổn thức. Tất cả dường như chỉ tồn tại như một bài toán dễ dàng: 1+1 nhất định phải bằng 2.Tôi sống quá rõ ràng, nên tuyệt nhiên dù yêu ai đến đắm say, tôi cũng không cướp người yêu của kẻ khác. Tôi từng là một trong số họ, từng đau đớn và uất nghẹn, từng dằn vặt và khổ tâm, từng bật khóc, cũng từng nổi đóa. Tôi từng là kẻ tưởng chừng đang có tất cả, lại mất hết tất cả. Tôi từng là kẻ có lí tưởng, có một hạnh phúc chung để cố gắng hướng đến và rồi tất cả sụp đổ. Tôi từng là vậy, còn bây giờ, tôi đã khác. Tôi có thể tự lo cho mình, đủ trưởng thành để chẳng còn quá bám víu vào điều gì khác ngoài chính mình. Vì vậy, dù cho bất kì chuyện gì xảy đến, cũng chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cay xè mắt nhưng nước mắt đã Tôi sống quá rõ ràng, vì thế tôi không bao giờ nhập nhằng những mối quan hệ. Tôi không còn như xưa, dễ dàng xem mọi thứ là tình yêu, dễ dàng cho trái tim mình sa ngã.Tôi rõ ràng quá, nên cũng mạnh mẽ và cô lập chính mình.Tôi rõ ràng quá, nên trái tim vốn tổn thương, chỉ muốn sống chung với những đau rát hiện có, thà không chữa lành còn hơn nhận thêm nỗi đau.Tôi rõ ràng quá, nên dù có chuyện gì xảy ra, nó vẫn bị gạt khỏi cuộc sống của tôi.Vốn dĩ tôi không sở hữu điều gì hay bất kì ai, vì thế tôi sẽ chỉ đau một nỗi đau qua thôi, một nỗi đau là đủ rồi…
lucia,một nàng tiên cá đến từ vùng biển bắc thái bìnhdương, quyết định lên bờ để tìm chàng trai mà cô đã cứu khỏi cái chết đuối bảy năm trước, khi đấy cô đeo chiếc vòng ngọc trai. Và bất ngờ cô lại gặp được kaito, một tay lướt sóng cừ khôi. Nhưng lúc này cô đang mang bộ dạng của một con người, cô đã nhận ra anh chính là người mà cô đã cứu bảy năm về trước, tuy vậy kaito lại không nhận ra cô. Thật éo le khi cô không thể khai ra cô là nàng tiên cá đó, mặt khác, trong truyền thuyết nếu ai để lộ thân phận thì sẽ trở thành bọt biển. Cô cố gắng thuyết phục kaito để có thể hiểu được cô là ai( và lucia ko kể với kaito ngay từ đầu mà sẽ để cho cậu tự tìm hiểu và phái hiện bí mật của cô , như vậy sẽ giữ nguyên được thể xác.…