Tình yêu được trải qua những ngày tháng vui buồn lẫn lộn ...trên kiếp người có một tiểu tiên tử đi khắp nhân giang dùng bộ dạng ngây thơ để chinh phục trái tim của một tên vô cùng ghét mình...Chu Chính Chính.... Em mở cửa cho anh.... ...Nhà Tôi! Tôi tại sao phải mở.... 💕💕…
Cô vứt điếu thuốc trở lại trong xe: "Anh hút xong chưa, còn phải đi gặp bố mẹ em !"Vương Sở Khâm ngớ ra.Tôn Dĩnh Sa cười, không nói gì, chỉ đưa tay về phía anh.Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn, làn da trắng sáng như gốm sứ được tuyết bao bọc. Anh cũng cười, giơ tay ôm cô vào lòng.Tôn Dĩnh Sa nắm tay Vương Sở Khâm bước vào nhà.Cô đã hiểu.Gặp bố mẹ không phải là một sự gò bó, mà là một sự khẳng định và kiên trì.Khẳng định rằng em yêu anh, kiên trì rằng em muốn anh, và xác nhận rằng ngoài anh ra, em không muốn ai khác.Vậy thì có gì phải sợ chứ?Tôn Dĩnh Sa đã xác định Vương Sở Khâm từ lâu.Ngay từ năm 22 tuổi.Và bây giờ, không có thời gian nào tuyệt vời hơn thế.Dẫn anh về nhà, giới thiệu anh với gia đình mình.Cùng anh đón Tết, cùng anh giữ năm mới.Ánh đèn sáng rực suốt đêm, gia đình đoàn tụ, những người yêu nhau sẽ có rất nhiều ngày mai bên nhau.…
Tại sao anh ấy cứ phải quản cô như thế?Cô đã 26 tuổi rồi.Sự nổi loạn không bộc lộ ở tuổi 18 giờ lại bùng nổ ở tuổi 26."Sở Khâm, em không muốn anh quản em như vậy nữa.""Shasha, anh là bạn trai em. Làm sao anh có thể không quan tâm em?""Nhưng em rất khó chịu với cảm giác này! Em không muốn anh quản. Em không muốn tình yêu như vậy nữa!""Shasha, em phải biết mình đang nói gì! Nghĩ kỹ rồi hãy nói được không?""Em rất rõ ràng mình đang nói gì." Tôn Dĩnh Sa bực bội vò đầu."Rốt cuộc là em ghét bị quản, hay ghét anh?" Vương Sở Khâm đau đớn hỏi.Anh có linh cảm không hay, rằng có thể hai người họ sắp chia tay. Đây là một cảm giác tồi tệ."Cả hai." Tôn Dĩnh Sa cúi đầu thở dài. "Sở Khâm, chúng ta chia tay đi."…
"Tôi nói, tôi đối những thứ không có hứng thú tôi sẽ không chú ý.""Tôi lắng nghe buổi học chính trị, chỉ là bởi vì người dạy là lão sư, mà tôi thích lão sư."Nguồn: yuka_zzt…
"Tôn Dĩnh Sa, rõ ràng em là mặt trời nhỏ, tại sao đôi mắt luôn ngấn lệ vì cậu ta?""Bởi vì anh ấy không hiểu ạ"Cô yêu hắn, nhưng cô chưa từng một lần nói ra.Cô yêu hắn, nhưng cô luôn giữ nó trong lòng như một bí mật.Cô yêu hắn, nhưng cô thà chọn câm lặng, còn hơn là phải thốt lên những lời khiến mình trở nên thảm hại.*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
Thể loại: Xuyên không, boylove, sinh tử văn, HEBản chuyển ver chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khácKhông tiếp các bạn kì thị boyloveMọi chi tiết trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng.Tình trạng: Đã hoànLink gốc: https://www.wattpad.com/story/108497473-vương-phi-thất-sủng-lộ-lộ-nàng-dámVăn án:Sinh viên nghèo ngành du lịch Hoàng Minh Hạo vô duyên vô cớ xuyên về cổ đại thành Vương phi thất sủng. Để có cơm ngon áo đẹp, cậu cần ôm chặt lấy phu quân- Phạm Thừa Thừa, nhưng lại có Trắc phi cản đường. Không sao! Cậu đối phó được! Trích" Cậu chớp chớp mắt:- Nhưng mà hắn đẹp trai a!... Tùm! Lần này hắn rơi hẳn vào biển dấm chua. Giữ chặt đầu cậu để cho nàng chỉ nhìn mình, hắn nói:- Hai mắt của nàng chỉ được nhìn ta. Hai mắt của nàng không được nhìn bất kỳ nam nhân nào khác, ngoài ta. Minh Hạo cười, giơ lên 1 ngón tay, ngây thơ hỏi:- Vậy ta nhìn những mỹ nam khác bẳng 1 mắt thôi nha.Chàng hít 1 ngụm khí lạnh, tức giận ra lệnh cho đám ám vệ:- Các ngươi ngay lập tức hủy dung tên nam nhân kia đi cho bổn vương. Từ Khôn giật giật khóe môi:- Vương gia! Nam tử đó là con trai duy nhất của Cố Tướng quân đang đánh giặc ngoài biên quan a! Ngàn vạn lần đừng có đắc tội với vị đó..."…
"Anh hôn em đi." Trong khoảng không gian nhỏ bé do Vương Sở Khâm bao bọc, Tôn Dĩnh Sa ngước lên. Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ những bông tuyết của thế giới đều ùa về phía cô. Cô khẽ nhắm mắt, nhón chân, đặt môi mình lên môi anh.Làn môi lạnh giá, cảm giác mềm mại, tim đập hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Cô hơi nghiêng về phía sau để lấy chút không khí. Nhưng ngay lập tức, đôi môi anh lại áp tới, cuốn cô vào một nụ hôn càng mãnh liệt hơn.…
"Mỗi người ít nhất nên có một giấc mơ, có một lý do để kiên cường. Tiếc nuối nhất của cuộc đời không phải là bạn không thể, mà là bạn chưa từng nỗ lực và phấn đấu vì cuộc sống mình mong muốn." "Bóng đêm có thể vừa tối lại còn lạnh, nhưng hãy cứ dũng cảm tiến về phía trước, bạn ắt sẽ tìm thấy ánh sáng của bình minh." 《人民日报》…
"Rõ ràng là yêu mà không biết làm sao, để tình yêu mạnh mẽ không đứt gãyTại sao cuộc sống không cho phép người ta trưởng thành rồi mới sửa chữa quá khứTôi từng có được anh, thật khiến trái tim tôi xót xa."Lâm Dậu Gia "Tâm Xót"…
#Chia tay rồi vẫn phải làm đồng đội thì làm sao?#Tất nhiên là giấu đi rồi!"Để tôi chỉnh lại một chút, chúng tôi không phải là người yêu cũ, chúng tôi là vợ chồng chính thức.""Cả thế giới đều nghĩ chúng tôi chia tay rồi, nhưng thật ra chúng tôi đã đăng ký kết hôn."…
Cô ấy nói: "Vương Sở Khâm, em sẽ không bao giờ từ bỏ anh, em mãi mãi tin tưởng anh. Vì vậy, anh cũng hãy tin vào chính mình, tin vào chúng ta."Tôn Dĩnh Sa chính là mặt trời trong cuộc đời tôi. Mặt trời mang đến sức sống, ánh sáng của nó là hy vọng.Tôi thật sự biết ơn vì mình đã chọn bóng bàn, hoặc có thể nói bóng bàn cũng đã chọn tôi. Chính bóng bàn đã giúp tôi trở nên tốt hơn, và cũng chính nhờ nó tôi đã gặp được Tôn Dĩnh Sa.Hai thứ tình yêu tôi luôn tìm kiếm trong suốt cuộc đời này, tôi đều đã có được.Tình yêu dành cho bóng bàn, và tình yêu mãnh liệt dành cho Tôn Dĩnh Sa.…
Cách yêu của Vương Sở Khâm thật ra rất khác với cách yêu của Tôn Dĩnh Sa. Sở Khâm ấy mà, khi hắn muốn được ăn cùng Dĩnh Sa, hắn sẽ nấu thật nhiều thật nhiều vô, sau đó liền cứng họng mà nói "Hôm nay anh nấu bị nhiều quá, em phải ăn giúp anh thì khi xuống địa ngục mới không bị phạt" Trái lại, Tôn Dĩnh Sa thì khác. Cô biết mình đáng yêu, lại càng rõ hơn việc đối phương luôn chiều chuộng cô vô điều kiện, cũng vì thế cho nên mỗi lần muốn cùng anh ăn, cô sẽ làm nũng mà đòi anh mua đồ ăn cho. Tất nhiên, dù không ai nói, nhưng toàn bộ đồ ăn được đặt về đều không có hải sản "Anh ơi, chúng mình ăn cùng nhau nhé? Em muốn được ăn cùng anh" Vương Sở Khâm có chết cũng chẳng chịu nói ra cảm xúc thật của mình, mà Tôn Dĩnh Sa thì lại là kiểu người có gì nói đó. Vậy câu nói "Anh thích em", liệu hắn có đủ dũng cảm để nói, hay lại một lần nữa giấu nhẹm đi những cảm xúc rung động đầy mãnh liệt của một người con trai?*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
Tên truyện ( fic gốc ): Taehyungie~ Jungkookie yêu anh!Tên truyện ( chuyển ver ): Thừa Thừa~ Hạo Hạo yêu anh!Nhân vật: Phạm Thừa Thừa, Hoàng Minh Hạo, Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình, Châu Linh ChiChuyện chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra ngoài. Nếu có sự báo cáo bản quyền sẽ lập tức gỡ bỏ.…
Tình yêu thầm lặng trong tuổi trẻ, sự ngây thơ, chính là bài hát mà mỗi người tự nghe trong lòng, và chỉ khi cả hai cùng yêu thì bài hát ấy mới có thể vang lên."Em hiểu rằng có những tiếc nuối không thể tránh khỏi, chỉ mong rằng lời tỏ tình này không phải là một năm vô ích."Lời yêu thương và can đảm trong tác phẩm này chính là từ sự kiên định và tự tin trong đời thực của họ.Tôi tin rằng Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm sẽ luôn kiên định và tự tin chọn lựa nhau trong thế giới song song của 恋歌 (Bài hát tình yêu).Những bài hát BGM được đề xuất khi đọc bài viết này:• 暗恋 (Tình yêu thầm lặng) - Zhang Liang Ying• 万有引力 (Vạn vật hấp dẫn) - Wang Su Long• 漫长的告白 (Lời tỏ tình dài lâu) - Shuang Sheng…