Thật tốt khi có em
Truyện hư cấu lưu ý không có thật!!!…
Truyện hư cấu lưu ý không có thật!!!…
Câu truyện về Conan và Haibara làm sao khiến họ trở thành một cặp.. Mời các bạn đọc ^^Tác Giả: Dikhangg…
Bắt đầu từ một lời tiên tri "Đạt tới cảnh giới xàm nồi sẽ có cả thiên hạ", triều đình và võ lâm một phen dậy sóng.(Nhan Sắc Phượng hoàng cover)Tuyển tập: "Cuộc sống Đại học sóng gió của Hội AECK"…
Thể loại: Tình Trai, Cổ Đại, Xuyên KhôngTác giả: MioWilkyVăn án:Sự đau nhức kéo đến khắp cơ thể tôi nhưng có thứ gì đó dường như rất nhẹ nhàng đang cho tôi nằm lên. Tôi dần dần mở mắt ra một cách nặng nề, hình ảnh mờ mờ trước mắt tôi chỉ là mảng màu lam điểm thêm chút trắng.- "Đây là ...". Hình ảnh trước mắt tôi dường như rõ ra, đó chính là bầu trời trong xanh.Đầu tôi vô cùng đau nhức không thể nghĩ ngợi thêm gì. Bỗng dưng mùi thơm thoảng qua mũi tôi.Tôi mệt mỏi ngoảnh đầu nhìn về phía xa xa. Tôi ngỡ ngàng với những thứ trước mắt tôi. Nó là một cách đồng hoa hồng trắng, những cách hoa hồng phấp phới theo làn gió trên không trung.Khung cảnh nhẹ nhàng ấy khiến lòng tôi cảm thấy thật yên bình, và tĩnh lặng.Tôi lặng lẽ ngắm nhìn những cánh hoa ấy với tâm trạng mệt nhoài. Bỗng nhiên những cánh hoa ấy lóe lên sắc cam rực tựa như những đốm lửa đang hiện hữu trên từng cách hoa ấy.Không hiểu tại sao những giọt lệ của tôi bất giác trào ra, tôi cũng không hiểu sao tôi lại như chết lặng khi nhìn khung cảnh ấy.Chẳng biết tại sao nhưng khi nhìn vào những đốm lửa ấy, trái tim tôi đau đớn như có hàng trăm, hàng nghìn con dao dâm vào tim tôi vậy- 'Rốt cuộc là tại sao, tại sao, và lại là tại sao...' Trong những dòng suy nghĩ ấy, tôi bỗng dưng không còn nghĩ ngợi gì nữa...mà ngất đi.*Mọi tình tiết trong truyện đều là hư cấu, bất kì sự tương đồng nào với đời thực đều là trùng hợp…
Truyện tranh xuyên không , hài, lãng mạn…
Lợi dụng tôi không dễ đâu…
(Bộ truyện nằm trong series Bản Hòa Tấu Tạo Diệt: Liên Kết Trắng Đen) Đây... Là lược sử của một vị thần...."Thần Tự Do... Ngài từ đâu đến?Sao dịu dàng đến thế?Sao tốt đẹp đến thế? Sao... Bao dung đến thế?"Thần của các nền văn minh - Locus, một tồn tại được cho là bất hủ, được cho là huyền thoại, tự mình bước đi với ý chí của mình để rồi mở ra kỷ nguyên mới cho cả vũ trụ rộng lớn, rốt cuộc cũng mang theo những nỗi buồn không thể nói ra."Đằng sau sự rực rỡ đó, là đêm đen không thể tỏ bày.""Nên chôn nó xuống tận cùng thời không, hay để nó trôi dạt theo làn sóng?"…
Một vài dòng xàm xí về cuộc đời của tui, muốn đọc thì đọc, hong có ép._.…
Bơi vào đây với tớ nào ~.…
Em gái bé nhỏ của anh vô tình…
Thường nghe người ta nói:"Nhân sinh là những lần gặp gỡ, cũng là những cuộc chia ly".Lại nghe:"Nhân sinh là một giấc mộng, cũng là chân thật tồn tại".Đã bao giờ bạn thực lòng suy nghĩ những điều này? Đã bao giờ tự hỏi bản thân?"Ta đang sống cuộc đời của chính mình, hay chỉ là tồn tại trong giấc mộng của người khác? Ta sẽ gặp được những ai, lại sẽ mất đi điều gì? Phía bên ngoài kia, còn có bao nhiêu người cũng đang giống như ta?.."______________Mỗi cuộc đời là một câu chuyện có tình tiết, sắc thái khác nhau, chưa bao giờ có sự trùng lặp. Có người vui vẻ, có người hạnh phúc, cũng có kẻ phải vẫy vùng trong đau khổ, bất hạnh.Người phía trước đôi khi sẽ nhìn lên bầu trời cao, nói lời cảm tạ đến đấng Thần linh của họ, cảm tạ Ngài đã ban cho họ sự hạnh phúc và vui vẻ.Người phía sau lại luôn chìm ngập trong những câu hỏi không có lời giải đáp, hay sự oán trách, căm hận bất tận. Hỏi Thần linh trên cao vì sao phải đối xử như vậy với họ, oán hận tình cảnh khốn khổ của chính bản thân mình.Tất cả đan xen vào nhau, tạo nên một bức tranh với đủ loại màu sắc. Thế, ai là người vẽ tranh? Ai lại là người đang thưởng thức?______________Tác giả mới tập viết.Gạch đá xin nhẹ tay...🤧Không yêu đừng nói lời cay đắng..Văn ngôi thứ 3, tình tiết chậm, đôi khi sẽ chèn ít tư liệu liên quan. Mọi người không thích xin cứ tự nhiên mà rời đi, không cần thương tổn lẫn nhau, cảm ơn (◍•ᴗ•◍)❤…
Cao Thanh Minh chàng thẩm phán Việt kiều sống ở Mĩ bỗng có một ngày một chuyện xảy ra không hay với cậu thứ quấy rối cậu trong giấc ngủ chính là quá khứ của một Thế kỷ trước là Thế kỷ XX…
Muốn yêu tôi à?Đâu có dễ…