Những ý tưởng không viết ra sẽ quên mất. Đến một ngày tự dưng bản thân sẽ trở thành một người nhàm chán lúc nào không hay. Đây là những câu chuyện, tâm sự hàng ngày của lươn. Một số ý tưởng muốn được viết ra thành truyện nhưng lười. Một vài thứ không thể dùng lời nói.…
Blog nhỏ đầu tay của tớNơi tớ bộc lộ hết những tâm tư cảm xúc qua từng đợt trải nghiệm của tớCó lẽ hơi non trình nhưng được tâm sự ở đây thì thật sự rất tuyệt vời á!…
Chào mừng đã tới với 100 truyền thuyết đô thị và rùng rợn nhất được kể vào lúc 12 giờ đêm. Hãy cùng tôi lắng nghe câu chuyện của đêm nay nhé...Hãy cố gắng kiên nhẫn lắng nghe những mẩu truyện này nhé vì phần đầu có vẻ hơi chán nhưng tin tôi đi bạn chỉ cần đọc 5 câu chuyện cuối cùng thôi như Địa Ngục Của Tomino chẳng hạn nó sẽ khiến bạn nhớ mãi không thôi về cái đêm kinh hoàng đó khi đồng hồ điểm tiếng thứ 12.…
Cuộc sống có những điều gì đó thật khó để giải thích.Welcome to my world!Đây là thế giới bên trong mình, nơi mà mình cho phép đứa trẻ bên trong vùng vẫy và nghịch ngợm.…
Tên tác phẩm: Ai Là Siêu Sao (Thùy thị cự tinh?)Tác giả: Nhập LoạnVăn án: Một tuần trước chương trình tống nghệ có tiếng trên toàn quốc, ngôi sao truyền hình Đồng Khải Văn trên vì say rượu nên bất hạnh bị gãy xương chân, người đại diện đang trong tình trạng sứt đầu mẻ trán lại tình cờ gặp phải chàng sinh viên Lê Hiểu Hàm ở trường, bèn nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp giải quyết tạm thời Để nuôi nấng người em cùng cha khác mẹ, Lê Hiểu Hàm đã liều mạng học tập để lấy được học bổng, liều mạng làm thêm để kiếm tiền mua sữa bột. Một ngày nào đó, cậu trong buổi trực đêm tại siêu thị lại bị người đại diện kia vừa ý, nói chỉ cần tham gia chương trình một lần sẽ trả cho cậu khoảng lương kếch xù. Chỉ là việc cậu nhậm chức không biết bắt đầu từ lúc nào lại biến thành cùng Thiệu tổng của tập đoàn Trì Đằng đấu trí đấu dũng.. Lê Hiểu Hàm: Tôi muốn từ chức! = = Thiệu tổng: Ngày hôm nay sao bảo bối lại muốn câu dẫn anh vậy? \(^o^)/~ CP: Lê Hiểu Hàm VS Thiệu Trì CP phụ: Đồng Khải Văn VS Trì Việt Thần Bản văn nhạc dạo: Ấm áp, ngốc bạch ngọt, không ngược, 1V1, vòng giải trí chỉ là bối cảnh một phần. Nội dung nhãn mác: Đô thị tình duyên tình hữu độc chung vòng giải trí Vai chính: Lê Hiểu Hàm VS Thiệu Trì, Đồng Khải Văn VS Trì Việt Thần ┃ vai phụ: Hiểu Bắc, Lý Nham Hải Nguồn QT: https://goo.gl/rYlNLX (qtdammy)Tình trạng edit: Sẽ lết với tốc độ rùa bò =.=…
Tác giả: Đình Đình là để yêu thươngThể loại:đam mỹ ,niên hạ , loạn luân, cổ đại, SE (chính văn),HE (toàn văn)Tình trạng : 1chương chính văn + ngoại truyệnLời tôi muốn nói:Truyện do tác giả nghĩ gì viết đó, qua loa, không logic, không phải sự thật, càng không có H.…
Chẳng mấy chóc tôi đã đi đến trước cửa của cửa hàng tạp hóa, toàn thân ướt sũng bước vào tiệm tạp hóa định lấy lon nước ngọt trên kệ thì vô tình nghe thấy cậu nhóc kia chửi xéo tôi."Đồ ngốc, gặp mưa mà lại không chạy ai lại ngu ngốc đi bộ dầm mưa kia chứ." Đó là một cậu nhóc có dáng người khá cao gầy, mái tóc bồng bềnh được cắt ngắn gọn gàng , gương mặt tuấn tú pha một chút của sự nghịch ngợm của tuổi niên thiếu, nhìn có vẻ nhỏ hơn tôi vãi tuổi.…
Tiểu thuyết "Thám Tử Nghiệp Dư" sẽ kể về một cuộc hành trình phá án của một chàng thám tử tại thành phố Spirit tráng lệ.Liêu anh ấy sẽ phải đối mặt với những vụ án li kì nào?Mời bạn đón xem!…
Hành trình trưởng thành hoặc là buộc phải trưởng thành của tôi. Trải nghiệm năm cuối đời học sinh, tôi muốn chia sẻ cảm xúc từng ngày của mình dưới dạng hồi ký cho các bạn đồng trang lứa cũng như được lắng nghe những lời tâm tư, lo âu của các bạn. Nếu bạn cần một người để lắng nghe, hãy đến đây viết nó ra cho tôi biết. Chúng ta cùng nhau bù đắp.…
Hey you, let me see your stress. Ewww, your stress so ugly because you don't read my story *Pặc pặc* dume nó so beautiful honey :3Này, bạn đã có một ngày mệt mỏi chưa? Nếu thế thì hãy ghé qua nơi này, tôi sẽ phang chetme stress của bạn bằng những câu chuyện hài hước xoay quanh cuộc sống của tôi. Nếu như bạn không hết mệt mỏi thì... kệ bạn vậy :>>**Truyện có sử dụng ngôn ngữ không đứng đắn, đề nghị các bạn nghiêm túc thích thì đọc mà không thích thì đọc :3…
Tôi từng nghe nói, sẽ mất 7 năm để quên đi một người.Nhưng thật ra không có con số cụ thể nào cả. Có người quên rất nhanh, có người giữ suốt cả đời. Cũng có khi, đi hết thanh xuân rồi mà vẫn không buông được một ánh mắt.Bảy năm nghe như một bản án thời gian, nhưng đó là thời hạn tôi cho phép mình yếu đuối.Đã 4 năm rồi, tôi chỉ cho phép mình nhớ về em thêm 3 năm nữa thôi.Ai rồi cũng phải bước tiếp mà, tôi biết mình không nên như vậy. Ba năm nữa thôi... tôi hứa.Còn bây giờ, cho tôi được nhớ em thêm một chút nữa.…