You Can Run But You Can't Escape.. [JsolNicky]
Mày chạy được, nhưng mày không thoát được. Ngoan ngoãn mà ở bên tao đi~…
Mày chạy được, nhưng mày không thoát được. Ngoan ngoãn mà ở bên tao đi~…
"Tao với mày chơi với nhau gần 5 năm rồi Sơn ơi, mày giấu tao thế nào được. Muốn làm anh rể tao thì cứ nói đi, chắc gì đã được làm thiệt mà e thẹn."---* Lưu ý:- Đây là câu chuyện dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, tất cả các sự kiện đều không xảy ra với idol ngoài đời thật. Mong mọi người lưu ý trước khi đọc.- Fic này có cùng bối cảnh với fic HiếuAn "Amour Manqué" của tôi, timeline là trước khi nội dung trong fic HiếuAn xảy ra. Bà nào muốn hiểu rõ thiết lập nhân vật và bối cảnh fic hơn có thể đọc fic đó trước.…
đọc đi rùi biết…
Lần đầu viết thể loại này, mà không có H đâu.…
mỗi bài hát là một mẩu chuyện của sơn hào-nhuuys-…
strangers to lovers
Thể loại Sinh tử văn…
Thành thị đông đúcMối quan hệ phức tạp…
trong suốt tám năm dài đằng đẳng ấy lại có một người đợi chờ một người. mười bảy tuổi, cuối cùng em cũng gặp lại anh.…
Hư cấu.Không mang đi đâu nhé.…
• Trần Phong Hào: Chàng trai 18 tuổi như ánh hoàng hôn dịu dàng mùa thu, mang theo một mối tình thầm lặng ra đi trong im lặng, để lại sau lưng cả một trời thương nhớ.• Nguyễn Thái Sơn: Cậu thiếu niên 16 tuổi như làn gió đầu thu ngọt ngào, từng lặng lẽ yêu, từng lặng lẽ đợi, ngỡ tan biến trong một chiều thu định mệnh... nhưng vẫn sống tiếp với giấc mơ mang bóng hình người xưa.…
mỗi chap sẽ là một câu chuyện khác nhau. mượn ý tưởng từ những bài hát, sách hoặc phim…
Only JsolNicky…
Baby thơm như chíp chíp.Em chỉ muốn được hít, baby mỗi ngãy…
Phong Hào yêu Thái Sơn, nhưng tình yêu ấy chưa bao giờ được đáp lại. Mỗi ngày, cậu mang đồ ăn cho anh, những bữa ăn đơn giản nhưng chứa đựng tất cả tình cảm chân thành. Mỗi dịp lễ, cậu lại chuẩn bị quà, hy vọng sẽ khiến Thái Sơn mỉm cười, nhưng những món quà ấy luôn bị vứt vào sọt rác, chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào trái tim anh.Khi nhớ anh, Phong Hào viết những lá thư, gửi đi những lời yêu thương không bao giờ nhận lại. Cậu biết rõ, những dòng chữ ấy sẽ chẳng bao giờ tới được tay Thái Sơn. Nhưng cậu vẫn làm, vì trong cơn đau đớn âm thầm, tình yêu ấy vẫn tồn tại, không cần được đáp trả, chỉ cần được yêu.…
" thơm quá, son của anh mùi dâu hả? "…
✧ Đau không? Có à? Vậy sao lúc đó không tiếc.…
JsolNicky CEO/Tài Phiệt x Ca Sĩ🛏️🕯️Only Wattpad (@moraaha) - Các bên khác đều là reup và hãm lồn như nhau 🧏🏻♀️…
Thái Sơn đứng trước cửa căn biệt thự của mình, ánh mắt tối sầm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.Trên nền gạch trắng tinh, một người đàn ông hơn hắn bốn tuổi đang ngồi xổm, hí hoáy vẽ bậy bằng... tương cà chua."Anh đang làm gì đấy?" Hắn nghiến răng, giọng lạnh như băng.Người kia ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, long lanh như viên bi thủy tinh, miệng nở nụ cười hồn nhiên:"Anh vẽ con chó đó! Em thấy giống không? Nó tên là Bánh Mì!"Thái Sơn nhìn đống loằn ngoằn đỏ đỏ trên sàn, trán giật giật.Chó? Cái thứ kia mà là chó á?!"Anh..." Hắn bóp trán. "Anh có biết mình đang làm gì không?""Biết chứ!" Phong Hào gật đầu rất nghiêm túc. "Anh đang sáng tạo nghệ thuật! Em không hiểu đâu!"Không, hắn không hiểu thật.Ba ngày trước, hắn còn là một tổng tài lạnh lùng, giỏi giang, ghét nhất mấy tên ngốc nghếch gây rắc rối.Giờ thì sao? Hắn đang sống chung với một "ông anh" ba mươi tuổi, vô tư vô lo như đứa trẻ năm tuổi mà còn là do chính hắn đâm xe trúng.Hắn thở dài, tự hỏi liệu có khi nào mình nên đâm luôn lần nữa để sửa lỗi không.…
Khi cơn mưa cuối mùa đổ xuống Tây phủ, chiếc đèn lồng đỏ lại lay động nơi hành lang lạnh vắng. Năm ấy, tiểu đồng họ Nguyễn quỳ gối giữa sân, áo ướt sũng, ngẩng đầu hỏi một người:"Ngươi chưa từng nói... ngươi yêu ta."Và người kia - tướng quân của thiên hạ - chỉ đứng đó, lặng im như tượng đá giữa đêm mưa.────────────────────Giữa phủ tướng quân, một tiểu đồng lặng lẽ yêu - còn người quyền cao lại chưa từng thốt một lời giữ lại.Tình cảm ấy, không danh phận, không lời hứa. Chỉ có những đêm gần gũi không trọn, và một chiếc đèn lồng đỏ cháy âm thầm trong mưa.Khi người rời đi, người còn lại mới biết thế nào là cô độc.Yêu trong lặng im, rời đi trong lặng lẽ.Tịch mịch như mưa tan.…