Tên: Champions - Người Chiến ThắngThể loại: Fanfic, đam mỹ, huyền ảoTác giả: JimVăn án:Trận chiến giữa Thần và Quỷ đã kéo dài hơn mấy ngàn thiên niên kỉ; cuộc chiến càng dài, nhân lực ngày càng giảm sút về thể lực cũng như tinh thần của đôi bên. Ngay lúc Thần và Quỷ đang hòa hoãn thì có một thế lực mới nổi dậy, mạnh mẽ và hung tàn - Tà giới. Để chống lại Tà giới, Thần và Quỷ đều phải hợp sức lại nhưng trận chiến lâu nay của hai bên đã khiến cho cả hai mất rất nhiều sức. Cả hai quyết định sẽ tìm ra 20 vị tinh linh mạnh nhất để đối phó với Tà giới…
Lần đầu gặp Bàn Tử, nàng nghĩ: "Theo định luật gen di truyền, cha mẹ đẹp không thể sinh con xấu, bắt hắn giảm cân vậy. Gã!"Lần đầu gặp tiểu khất cái, nàng nghĩ: "Theo định luật phim truyền hình, lúc nhỏ cứu 1 tên khất cái về sau liền có 1 trợ thủ đắc lực. Cứu!"Lần đầu gặp cung chủ đại nhân, nàng nghĩ: "Theo định luật tiểu thuyết xuyên không, nam nhân đẹp rất khó xơi. Tránh!"Chỉ đơn giãn là câu chuyện của 1 cô gái xuyên không.…
"Vậy thì, anh sẽ la vũ trụ của em." Nói rồi cô đặt lên môi anh một nụ hôn dài, không bốc cháy, mạnh mẽ mà nồng nàn, êm ái như lần đầu cả hai tìm thấy nhau. "Mãi mãi." cô thầm nghĩ nhưng vẫn bị đắm chìm trong sự hạnh phúc vô tận. Cô biết, người cô yêu đang thật sự ở đây, sau bao nhiêu năm mới có thể được ở bên nhau.Dưới ánh trăng dát vàng, hai người đứng hôn nhau, thật lâu tựa như mãi mãi không bao giờ ngừng. Nụ hôn ấy mang theo bao nhiêu sóng gió, nhẹ nhàng cuốn trôi , nhẹ nhàng gạt bay đi tất cả. Trong giây phút này, cô và anh chỉ có nhau. Lúc đó, nhẹ nhàng rơi xuống, thướt tha, dịu dàng, hai bông đào. Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, hoa đào vẫn ở bên nhau, cùng đáp xuống mặt đất dưới chân Như Xuyến và Thế Minh. Thật thanh thản, bởi vì họ biết rằng, họ thuộc về nhau mãi mãi.…
Trích 1:Ngày đó trên hồ Tả Vọng, Lê Thái Tổ đứng trên mũi thuyền, ánh mắt vẻ mặt mang đầy sự tức giận, lớn tiếng hét lên với mặt hồ: "Lên đây, nàng lên ngay cho ta!""...""Vèo!". Cơn gió nhẹ thổi qua, một chiếc lá theo gió bay là đà xuống mặt hồ, chỉ tạo vài vòng xoáy tròn nho nhỏ, ngoài ra, trên hồ cái gì cũng không có."Nàng... Nàng nếu không lên ta, ta... đào mộ tên kia lên." Lê Thái Tổ bị làm lơ, tức giận càng thêm tức giận, mặt mũi đen thui, nói năng lúc này cũng có phần lộn xộn. Nhưng đó không phải điểm mấu chốt, mà mấu chốt ở đây chính là Lê Thái Tổ vẫn bị làm ngơ."Nàng..." Lê Thái Tổ bị chọc giận cho tím mặt, theo thói quen chinh chiến nhiều năm tuốt gươm ra, chỉ thẳng vào mặt hồ, quát to: "Người đâu, tát cạn..." Nhưng mà chữ "hồ" còn chưa thốt ra, thì thanh gươm trên tay đã bị con gì đó đen đen từ dưới lòng hồ vọt lên, ngậm đi mất, mọi người vẫn chưa nhìn thấy rõ là con gì, thì con vật đó đã biến mất dưới làn nước xanh, chỉ còn vọng lại tiếng nói u u: "Ta chỉ thích mỹ nam, bộ xương khô đó ngươi để lại mà dùng."Trích 2: Ta hỏi người: "Sư phụ, sư phụ, có phải Linh Nhi rất vô dụng không?" Những lúc như vậy, Thái Thường cũng không trả lời ta, người chỉ hát cho ta nghe bài ca rất lạ, ta chỉ nhớ được 2 câu trong bài là: "Núi xanh xanh, mây trắng vờn quanh. Tình nhi nữ, mấy ai thấu hiểu." Bởi vì ta ngủ quên trên lưng người mất rồi. Đến khi ta bị cơn khát làm cho tỉnh thì thấy bản thân đã biến lại hình rùa nằm trên mặt đất, còn sư phụ Thái Thường của ta thì... bị ta đè bên dưới, bất tỉnh.…