Một fan-fic theo chân Ngạn sau khi anh bỏ làng mà điNgạn đã đột ngột bỏ Trà Long lại ở làng Đo Đo mà khăn gói vào Nam. Lý do mà Ngạn bỏ đi là gì? Bởi vì Mắt Biếc vẫn còn châm lửa đốt Ngạn mỗi đêm.Ngạn bỏ đi để mong ngọn lửa đó tắt, mong làm lại cuộc đời, bỏ mặc Trà Long ở lại. Thế nhưng...Câu chuyện có vẫn còn tiếp tục... Với những nhân tố mới...Nhân dịp Victor Vũ chuyển thể Mắt Biếc và có người trên Voz chế Mắt Biếc nên mỗ viết hậu truyện luôn ! :D…
『 Hành trình cưa đổ đàn em lớp dưới! Let's Go!! 』× Lưu ý ×°• Truyện chứa một số từ ngữ không phù hợp đối với một số độc giả, xin cân nhắc trước khi đọc •°…
Author : Hoắc Thiếu ThầnThể loại : Truyện Ngắn (Oneshot)Tiến độ : Đã hoàn thànhHoàn : 14-5-2019" Cuộc sống em như bầu trời sao luôn lấp lánh ánh sáng rữc rỡ sức sống, anh chỉ là một ngôi sao nhỏ trong cả bầu trời sao rộng lớn ấy, sự tồn tại của anh nhỏ bé nên em không cần bận tâm...Xin lỗi, thương em là điều anh không thể! "…
Phòng kí túc xá 722 không ngày nào là không ồn àoKhông phải tiếng cãi vã thì cũng là tiếng đồ đạc trong nhà rơi tứ lung tungỦa, hai bạn sinh viên phòng này làm cái gì mà ngày nào cũng ồn ào thế, bộ tính không cho ai ngủ hả hay gì?…
Hán Việt: Sử thượng tối cường cự tinh [ võng vương +SKIP+ ái lệ ti ]Tác giả: Hưởng NguyệtThiển thương trà nhất đắc ý sự tình là...... Hắn không phải người thường...... Hắn có được Alice......Thiển thương trà nhất bi thôi sự tình là...... Hắn ở một đám có thể chơi hỏa chơi thủy cao nguy phần tử trung, hắn Alice là cái phế sài......Thiển thương trà nhất 囧囧 có thần sự tình là...... Hắn kia phế sài năng lực ở người thường thế giới thế nhưng đại tỏa ánh sáng sáng tỏ......Kỳ thật hắn không nghĩ đương cái siêu sao...... Thật sự......Tóm lại chính là bi thúc giục oa, có được thay đổi biểu tình Alice năng lực, bị đá ra trường học sau, đại tỏa ánh sáng minh chuyện xưa.Nội dung nhãn: Tổng mạnTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thiển thương trà ┃ vai phụ: Võng vương chúng, tiếp theo trạm siêu sao mọi người, Alice chúng ┃ cái khác: Đam mỹ, minh tinh, vương tử…
Nàng là Hoàng Hậu, mẫu nhi thiên hạ, là một người mà nghe thôi đã phải khiếp sợ và kính nể. Thế nhưng có ai hiểu được nỗi lòng của nàng?Bên chum rượu độc chuẩn bị kết liễu cuộc đời nàng kia, là một kẻ si tình, là một mảnh tâm tư của nàng với Hoàng Thượng. Nàng là Hoàng hậu, cao cao tại thượng, nhưng nỗi đau này lại quá đỗi chua chát.Trăng sáng chiếu xuống làm dịu bớt màn đêm tối tăm, hằn lên bóng người đơn bạc với bầu tâm sự không biết trút vào đâu.…
Thời tiết về thu vẫn đẹp da diết. Cái lạnh ở đâu đó đang bất chợt ùa về. Cái cảm giác thư thái của mùa thu dường như sắp bước qua nơi đây, bỏ lại trong ta bao niềm khắc khoải, nuối tiếc. Mùa thu khiến trái tim con người ta như được sưởi ấm, nâng niêu, chiều chuộng. Hương thơm thoang thoảng của chùm hoa sữa vẫn còn vấn vương, níu kéo. Tất cả xúc cảm của mùa thu lại đi qua. À! Một mùa lá vàng rơi nữa lại nhẹ nhàng từng bước tràn về. Tôi lại nhớ anh thêm một mùa…
Tháng 5 năm ấy tôi gặp em với bao nhiêu trân quýTa vô tình gửi gắm trái tim của ta cho đối phươngSoobin à,Chúng ta yêu nhau là sai trái sao anh..? ...Không em à, họ mới sai khi chia cắt tình yêu của đôi ta…
"Không phụ hồi ức, không phụ người" là quyển tiểu thuyết viết về cô gái mang tên Trịnh Uyên, trong một bối cảnh hiện đại.Nhan đề như một lời khẳng định, Trịnh Uyên sẽ không phụ những gì thuộc về quá khứ, cũng sẽ không bao giờ phụ anh ấy, người mà cô trót lòng yêu thương ở độ tuổi mười bảy. Cũng như một câu tự hỏi không có người đáp rằng cô hy sinh tất cả đến với tình yêu như thế, liệu anh ấy có phụ cô hay không? Cũng như một lời để vững tin rằng, cứ hết mình với cảm xúc, với tình yêu của bản thân. Mình không phụ người, ắt người sẽ không phụ mình.Cũng như một lời trách móc, cô không hề phụ bất cứ thứ gì nhưng tại sao tất cả những gì từng có lại bỗng chốc biến mất khỏi tầm tay. Để giờ đây, trên tay cô là con số không, tim cô trống rỗng, trơ trội.Đừng xem ai đó là cả thế giới, biết đâu mai mốt một mình chơi vơi.…
Đây là fanfic đầu tay( có lẽ vậy) của mình về cặp đôi "ngáo ngơ" này. Có lẽ mình viết sẽ không hay lắm đâu, nhưng vẫn mong mọi người đóng góp ý kiến để mình có thể cải thiện khả năng viết lách nhé! Iu<3…
Kí ức là những chuyện đã qua đi mà thực chất là ở lại trong ta. Chúng ta đi qua kí ức để tiếp tục chuyến hành trình cuộc đời. Kí ức mỏng mảnh mơ hồ đôi khi gãy vụn rời rạc, quặn xói chất tụ thành triền cảm nghiệm tiếp nối, dai dẳng theo thời gian, đậm ngắt theo ngọt bùi cuộc sống, thẳm sâu theo những vết hằn bi hoan chất đời, để rồi trở thành người bạn kín cậy theo ta đến tận cùng chôn sâu... biến tan vào hư vô sương khói. Tình trong "Kí Ức Của Mưa" là những cội tình gần gũi mà thiêng liêng nhất của mỗi người: Tình cảm gia đình, Tình bạn hữu, Tình yêu đôi lứa, Tình yêu thiên nhiên tươi đẹp. Tất thảy "HỌ" đan hòa, tranh đấu trong bà mẹ tình yêu chân thụ vĩ đại nhất - "Tình yêu cuộc sống". Kí ức không lặp lại mà nó náu nương ẩn khuất đâu đó để rồi sẽ trỗi dậy như khi đủ gió thì mưa, đến kì thì hoa nở, mùa đi thì hoa lại rụng... rơi rụng vào trong quên lãng của nhân sinh. Mưa chảy xuôi còn kí ức thì chảy ngược, cái lặng nhìn về những sự đã ngang qua cuộc đời... Nhìn vào kí ức là soi vào tấm gương quá vãng đa chiều, lục lọi, chiêm tường chính ta ở những tháng năm bao la vùng vẫy. Một chuyến đến nhân gian, ai nỡ hững hờ lãng đãng như một hình hài di động chờ ngày tàn tháng lụn, vì thời gian là hữu hạn cho đặc ân diệu tuyệt đó. Tận cùng của đời người nói theo cách nào đó chính là chiều sâu của kí ức... Viết tặng những ngày tháng có Ta ở trên đời!…