"Một đời quỳ dưới chân người, không được một lần quay đầu nhìn..."Lê Gia Kiến Huy một người hầu khờ khạo, từ nhỏ đã theo hầu thiếu gia phủ Châu. Hắn sống dưới bóng cậu Hai Châu Minh Khiêm, một người cọc tính, lạnh lùng, đôi lúc ôn nhu nhưng luôn giấu kín tâm tư. Giữa họ là tình cảm không tên, là những ngày tháng bình dị nơi hậu viện trúc rợp bóng trăng...Thế nhưng, một biến cố bất ngờ xảy ra Huy bị đuổi khỏi phủ trong đêm mưa, má hắn bị xử trảm vì tội phản quốc, hắn bị đày đi lao dịch, sống không bằng chết. Bảy năm sau trở về, hắn chỉ muốn tìm lại hài cốt mẹ già, nhưng đổi lại là ánh mắt ghê tởm của người từng hứa sẽ bảo vệ hắn suốt đời.Giữa cơn mưa mùa đông, hắn quỳ, hắn bị đánh, hắn bị chửi là chó quay lại nhà chủ. Còn Minh Khiêm người mà hắn từng gọi là "cậu Hai" với tất cả lòng tin yêu giờ lại dằn vặt hắn bằng những lời lẽ như dao cắt tim gan.Nhưng... thật sự Minh Khiêm hận hắn đến vậy sao?Hay chính trong sâu thẳm lòng Khiêm, là một mối tình bị thời cuộc bóp nghẹt, là nỗi đau không thể gọi thành tên?“Nếu năm đó ta giữ chặt ngươi lại… Liệu ngươi có chết đi trong đêm giá rét kia?”…
Thiên Ân quen Trấn Đông khi cô mới 17 tuổi và hai năm sau thì bọn họ chính thức yêu nhau. Suốt 7 năm bọn họ luôn gắn bó bên nhau, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua khó khăn trên con đường thành công. Năm thứ 7 ấy, bọn họ vốn định sau chuyến công tác của Trấn Đông sẽ chính thức ra mắt hai bên để lấy nhau. Nhưng, người tính vốn không bằng trời tính, anh trong chuyến công tác đã không may xảy ra tai nạn và không qua khỏi. Em gái cùng cha khác mẹ của Trấn Đông đang định cư bên đó liền báo tin về và muốn tổ chức hậu sự cho anh ngay bên đó, cô ấy còn cấm Thiên Ân sang tiễn và gặp mặt anh lần cuối vì lần này có cả ông nội anh - người duy nhất trong nhà ghét cô. Năm đó nỗi đau quá lớn và vì ông nội mắc bệnh tim cô đã không đến. Năm tháng qua đi, cô vẫn không đủ dũng khí qua thăm anh nên cô quyết định sẽ chốn tránh tình cảm ấy. Thiên Ân luôn tự dặn lòng mình rằng cô đã hết yêu anh, gạt anh sang một bên để cắm đầu vào sự nghiệp thậm chí cô còn yêu thêm một người mới để chứng minh nhưng bạn gái cũ của người yêu mới trong bức ảnh đã khiến cô bật khóc ngay khi vừa nhìn thấy và sau khi trò chuyện cô chia tay với người đó. Mọi chuyện lại rẽ theo một hướng khác khi Mạnh Bà nhận ra bản thân ngày trước vì sơ suất mà nhầm lẫn thứ tự trao linh hồn nên quyết định đem linh hồn Thiên Ân rời thể xác đó và trả cho linh hồn còn lại kia... Mong các cậu sẽ yêu lấy ẻm. Còn mình thì yêu các cậu như yêu crs (σ≧▽≦)σ…
nơi để tôi tâm sự về những ngày học,những câu chuyện vui,buồn của tôi và các bạn của tôi,nơi để tôi lưu giữ kí ức tươi đẹp của tuổi học tròVà nếu bạn muốn hãy liên hệ với tôi và kỉ niệm của bạn sẽ được lưu giữ ở đâyRất cảm ơn vì đã ghé qua nơi đây!…
Người ta thường nói, cái đáng sợ nhất là Yêu, cái khó tìm nhất là Tình. Tình là gì, Yêu là gì nàng không biết, chỉ biết trên biển đời vô tận kia, hai thứ đó quá xa vời với nàng. Như mọi cô gái khác, nàng là một người bình thường, có người để thầm thương trộm nhớ, có người để mong chờ ngóng trông. Nhưng nàng mãi mãi trên cái thế kỉ 21 hiện đại này vẫn luôn luôn là nữ phụ mà nữ phụ sẽ không có tương lai. Đúng như thế, nữ phụ thi luôn luôn như vậy. Nhờ một chút danh tiếng, tài sản của ông nội nàng được gả cho hắn, người mà nàng yêu từ sâu trong tận đáy lòng. Nhưng rồi nhận ra, cưới rồi như thế nào, nữ phụ vẫn là người không giữ được người mình yêu, cho dù thế nào đi nữa...…
mình sẽ ghép cặp tùm lum hết ácó nhiều vấn đề nghe khá ngu ngốc nhưng nói thẳng ra là mình chỉ mới làm hủ nữ và mới viết truyện nên có j ko biết mong mọi người đừng ném đá dữ quá ngen . hihi…