Tags:
102 Truyện
Khẩn Nguyệt Chiêu Linh - Tiffany

Khẩn Nguyệt Chiêu Linh - Tiffany

1 0 1

Lâm Trần Nguyệt vô tình đến một ngôi làng xa xôi hẻo lánh với những văn hoá kỳ lạ. Cô và những người khác trở thành du khách ở làng. Họ đưa ra những quy tắc mà không ai được phép phạm phải. Ví dụ như ban đêm không được ra khỏi nhà. Tại đây, khi màn đêm buông xuống, cô đã nhận ra rất nhiều điều kì quặc xảy ra. Ban đêm, họ vẽ lên người những dấu ấn khó hiểu, nói thứ ngôn ngữ cô chưa bao giờ được nghe, bày ra vẻ mặt hung dữ và thống khổ, thực hiện những nghi lễ cúng tế suốt vài giờ đồng hồ. Nhưng trở lại với ban ngày, họ lại là những con người thân thiện ít nói, nói tiếng Việt thông thạo hay các thứ tiếng khác. Sau đó, dần dần những chuyện kì quái bắt đầu xảy ra xung quanh cô và các bạn. Khi rời khỏi đây, sự kì lạ vẫn còn đeo bám cô. Trần Nguyệt cũng vì thế mà nằm mơ mỗi ngày để rồi nhìn thấy một "bóng ma". Dưới sự dẫn dắt của hắn, cô đã quay trở lại ngôi làng đó để tìm đến sự thật.#Xin lưu ý: Mọi địa điểm, ngôn ngữ, con người đều chỉ là giả tưởng, không bắt chước những hành vi nguy hiểm được miêu tả trong truyện. Xin vui lòng giữ tỉnh táo khi đọc truyện.#Các bạn có thể liên hệ với mình qua page Tiffany's Land trên Facebook. Ngoài ra, mình cũng nhận viết truyện theo yêu cầu, chi tiết hãy nhắn qua cho page nhé.…

BÉ ƠI, ĐỪNG CÓ CHẠY MÀ!

BÉ ƠI, ĐỪNG CÓ CHẠY MÀ!

2 1 2

" Đứng lại"_ âm thanh trầm thấp, khàn khàn của nam sinh vang lên làm cho Tiểu Bạch vô cùng lo lắng, do sợ nếu đi tiếp sẽ bị đánh nên cô chầm chậm xoay người lại, ngay khi đầu quay lại hướng về phía giọng nói vang lên thì bắt gặp Tạ Châu Dương đang ngậm kẹo mút nhìn cô chằm chằm. Bỗng lại có tiếng vang lên : " Nãy giờ chạy đi đâu vậy hả bánh trôi ?"Giọng điệu cợt nhã kết hợp với dáng vẻ phóng túng của anh đã dọa cho cô ghi nhớ hình ảnh của anh từ đại ca ngầu lòi thành lưu manh vô liêm sĩ. Cô khẽ run người đáp: " Em đi nộp bài cho thầy chủ nhiệm ạ" Tuy lời cô đáp nhẹ nhàng, bình thường nhưng trong mắt anh thì lúc này cô đang làm nũng, điềm đạm, dễ thương giải thích với anh làm cho lòng anh râm rang cả lên, hai tai bắt đầu mất khống chế đỏ lên, trong lòng anh cỗ vui sướng đang trào dâng nhưng bên ngoài lại sợ mất mặt nên chỉ trả lời lại : "ừ" khiến cô có chút không hiểu con người trước mặt có bị vấn đề gì thần kinh không, sao mà lại cư xử kì lạ như thế. Kêu cô lại chỉ để hỏi vậy thui ư hay thấy cô ngốc nghếch muốn trêu ghẹo, không nghĩ nhiều cô xoay người đi mất khiến cho bé Dê nhà ta ngơ ngác không biết làm sao đến khi bóng dáng của cô khuất sau cửa phòng giáo viên anh mới hoàn hồn. Lúc này anh mới hiểu rằng năng lực ăn nói quan trọng đến nhường nào, chỉ là muốn ở chung một chỗ với con gái người ta thôi mà do ăn nói cục súc đã dọa cho người ta chạy mất.p/s: đây là bộ truyện đầu tay mình viết , còn chưa quen lắm mong mọi người đọc ủng hộ mình nhen, cảm ơn mọi người rất nhiều…