Tên truyện: Glucozo Tráng GươngTác giả: Chouu Ky AnhNgày viết: 03.8.24Ngày đăng: 13.10.24[Giới thiệu] "Anh ơii, anh sao vậy, anh mà chết ra đây là anh sẽ bị cướp sắc đấy, này". Tôi lay lay người anh ta khi thấy anh ta đang dần trở nên thiếu oxi Làm gì giờ? À hô hấp nhân tạo, nhưng mà....sao tôi lại dính phải vậy nè? Tôi còn chưa hôn ai nữa, tôi chưa muốn mất nụ hôn đầu đâu. Nhưng mà chẳng lẽ không cứu người, tôi đành lấy hết can đảm để...thực hiện phi vụ này Lần 1..... Lần 2..... Lần 3..... Cuối cùng tôi cũng thấy anh thở đều hơn, nhưng có lẽ đã quá mệt. Tôi phụng phịu nói: "Anh cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi đấy, mau tỉnh lại để trả cho tôi đi"…
English title: The CriminalAuthor: BlackCloak UnknownA notorious thief reaches out to his acquaintance, asking to deliver a package. That person also does not hesitate to let himself be caught up in the mysterious game of the underworld. Roundabout, deadlocked, no way out,... Curiosity comes to a climax and then suddenly disappears, making all wills vanish. Will stopping the game really help us get out of it or the only way is finding the truth?…
Một người không biết mình là ai, lưu lạc đến nơi kinh thành Trường An này bằng cách nào. Từ nhỏ được nhận nuôi bởi một người họ Tịnh, đến năm mười lăm tuổi được đưa vào cung tuyển tú trong lòng mặc dù kháng cự nhưng chẳng làm gì được. Một người là vị Vương gia phong tình, bản tính có chút phóng đãng. Mặc dù tính cách của hắn là vậy nhưng chưa một lần động chạm đến quy tắc của mình, đó là "đến chốn lầu xanh nhưng không tìm ong bướm mật ngọt, không cách vài ngày lại nạp tam thê tứ thiếp". Trải qua bao nhiêu khổ cực đắng cay cùng nhau. Giúp hắn lên ngôi Hoàng thượng một cách thuận lợi, được hắn tấn phong thành Hoàng hậu, cai quản một cung. Thế nhưng so với ba ngàn giai nhân trong hậu cung mà hắn nạp thì cuối cùng hắn cũng thay lòng. Vứt bỏ Quan Nguyệt vào chốn lãnh cung lạnh lẽo, cùng Hoàng quý phi bức nàng đến điên dại. "Chốn lãnh cung lạnh lẽo một mình thiếp ở đây, liệu Hoàng thượng còn nhớ những ngày tháng năm ấy?" "Hoàng thượng, người xem tuyết rơi rồi. Thật giống quang cảnh năm ấy thiếp và người lần đầu gặp gỡ..." "Con của chúng ta mất rồi, không còn ai bầu bạn cùng thiếp ở nơi lạnh lẽo này nữa..." Trung thu năm ấy Quan Nguyệt không biết trốn ra bằng cách nào, đứng trên tường thành với đầu tóc rối bời, y phục vừa rách lại bẩn. Quay đầu nhìn hắn rồi nở một nụ cười bi thương, sau đó thả mình rơi tự do xuống dưới chân thành. Thi thể Quan Nguyệt dần lạnh đi, có điều trước khi nàng nhắm mắt người ta thấy từ đôi mắt phượng u sầu ấy rơi giọt nước mắt cuối cùng, chẳng biết giọt nư…