125 Truyện
[ LongFic - 12CHĐ ] Underworld

[ LongFic - 12CHĐ ] Underworld

130 5 1

Em là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết. Một thiên thần hay ác quỷ? Anh đã phải lòng em từ cái nhìn đầu tiên. Cách em bước đi, cách em nói chuyện hay suy nghĩ về điều gì đó...Anh đã dạy em thế nào là yêu. Một tình yêu thuần khiết và đáng trân trọng. Em đã dạy anh biết thế nào là Thế Giới Ngầm... Thế giới đáng sợ nhất mà ít ai đủ can đảm vào. Hai chúng ta yêu và tôn trọng lẫn nhau. Một ngày kia, sóng gió bất ngờ đến khiến anh rời xa em. Em không khóc, không tức giận, chỉ buông một câu: "Tạm Biệt."Em thay đổi, một cô gái ít nói, trầm lặng. Nhưng nét đẹp kia chưa phai đi, khiến bao người phải ngẩn ngơ vì em. Em là một điệp viên/sát thủ chuyên nghiệp. Anh - Một tổng tài lạnh lùng, thông minh luôn đặt công việc lêm hàng đầu.Hai chúng ta từ hai thế giới khác nhau. Định mệnh đưa chúng ta yêu nhau không một chút hối hận. *Chú ý: Đây là câu chuyện nửa thực nửa ảo. Nếu hay thì bạn comment và bình chọn. Không thì gửi lời nhắn và góp ý kiến cho mình vào bình luận. Thanks very much. :)…

fifai cũng là con người mà ☺☺
lowdra // the way things go

lowdra // the way things go

181 21 1

ở đây tôi muốn nói về cách thế giới vận hành. chẳng bao giờ công bằng cả đâu.…

RVSS3 / CHỨ MUỐN SAO?

RVSS3 / CHỨ MUỐN SAO?

822 51 2

ở đây chúng tui hông hề nói về tình iu!!!…

Bóng ai kia cuối chân trời gió lộng.

Bóng ai kia cuối chân trời gió lộng.

6 2 1

[...]Tôi ngỡ ngàng, lại nhìn vào cô bạn mới chuyển tới xóm.Trời ơi, con bé này có đôi mắt đẹp quá!Tôi đờ người, thậm chí đã vô thức nín thở trong lúc lỡ thả hồn trôi theo ánh mắt phẳng lặng và trong veo của cậu ta. Trong một khoảnh khắc, dù ngắn ngủi thôi, tôi đã nghĩ... mình đã lỡ chân sa vào một biển hoa dại rộng thênh thang không có điểm cuối.[...]-BAKCCTGL.-[Bóng ai kia cuối chân trời gió lộng] còn có tên khác là [Bóng ai đơn độc dưới đỉnh Bạch Dương], là một câu chuyện kể về cuộc đời của một cô bé mang tên Hoài Thu dưới góc nhìn của một cậu thiếu niên, theo chân cậu bé ấy trên con đường trưởng thành, xa cách rồi tái ngộ lại với người bạn cũ, sau này là tri kỉ.Cậu thiếu niên ấy thực chất không được nhắc tên dù đi suốt câu truyện, cậu bé vừa là người kể chuyện, vừa là một nhân vật quan trọng.Hoài Thu khép kín và chất chứa biết bao niềm tâm sự, với ánh mắt được liên tưởng tới một thung lũng, một thảo nguyên ngập gió, hay một đỉnh đồi đơn độc và lẻ loi. Hoài Thu không nói nhiều, cô bé cũng chả có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi tầm thường, nhưng đó cũng là điều mình muốn mọi người cảm nhận được, một sự bình thường và gần gũi trong một tác phẩm giả tưởng.Hoài Thu được lấy cảm hứng từ một phần câu chuyện của cuộc đời mình- nữ tác giả bộ truyện này, một cuộc đời bình thường, nhàm chán, buồn nhiều hơn vui, Hoài Thu hay khóc, rồi dần dà không khóc nữa, ấy là mình, Hoài Thu yêu nghệ thuật, nhưng rồi bị chính nghệ thuật đánh gục, ấy cũng là mình, nhưng Hoài Thu sẽ được hạnh ph…