2,902 Truyện
(Naruto + JJK) Nguyện Yêu

(Naruto + JJK) Nguyện Yêu

34 5 1

Hai ta vốn chẳng liên quan, thậm chí chẳng cùng thế giới.Nhưng số phận đã để ta gặp nhau, đã để ta yêu nhau.Ta chẳng tin vào số phận, vì số phận ở trong tay ta.Nhưng chỉ lần này, ta sẽ thuận theo nó.Thuận theo số phận để có được người ta yêu.Chỉ một khoảnh khắc, yêu nhau trọn đời. _____________ Cp: Gojo Satoru x Hatake Kakashi Tác giả : Hồ Tuyết Ly (Stranly_Devillyan)Tình trạng : Chưa hoàn thành.Link ảnh bìa: https://pin.it/1BHxPjea4-----------------------Nhân vật trong câu chuyện không thuộc về tôi, OC được tôi thêm vào câu chuyện thuộc về tôi.Tính cách của nhân vật sẽ được thay đổi để phù hợp với câu chuyện và cốt truyện do tôi dựng lên trong Fic này.Bìa truyện tôi đã lấy từ ứng dụng Pinterest. Lưu ý : Fanfic này thuộc về tôi, không mang đi đâu nếu chưa có sự cho phép. Chỉ đăng duy nhất tại nick Stranly_Devillyan ở Wattpad, nếu thấy ở những nơi khác, đó là copy và ăn cắp. Nếu có vấn đề vui lòng ib riêng.Khi đến với những fanfic của tôi, hãy mạnh dạng góp ý và sửa lỗi vì tôi hoan nghênh chúng. Chỉ cần comment góp ý một cách lịch sự và hòa bình, không gây hấn, gây war với những bình luận khác. Nếu tôi phát hiện có những hành động như vậy, tôi sẽ xóa thẳng tay. Vì vậy, hãy văn minh, hòa bình và vui vẻ! Xin cảm ơn.…

Trời xanh mây trắng, liệu có đẹp như cái cách mà em thương anh?

Trời xanh mây trắng, liệu có đẹp như cái cách mà em thương anh?

29 7 1

Cô ôm ngực, dùng hết chút sức lực cuối cùng để đẩy vòng tay rắn rỏi của anh ra khỏi người, nước mắt không biết từ đâu bỗng dưng lại ứa ra. Bỏ lỡ anh Bi là cô đã phải sống khổ sở trong suốt bao nhiêu năm qua rồi, lần này cô thề có chết cô cũng không thể yêu thêm ai khác... Vết thương trong tim cô đang rỉ máu. Eris nhìn cô, bầu không gian trong căn phòng rộng lớn hoa lệ vốn u sầu giờ lại nhuốm thêm chút ảm đạm. ... Anh nói, vì cô mà anh cũng phải từ bỏ người con gái anh yêu đấy thôi. Cô im lặng. Anh nói, không phải anh vẫn yêu cô được sao, tại sao cô không thể. Cô khẽ nhíu mày. Anh nói, nỗi đau của cô làm sao có thể so sánh với anh, nhưng anh vẫn yêu cô. Cô nhếch môi, là thương hại, không phải yêu... Anh cười nhạt, cốt chỉ để cố gắng che dấu đi cái cảm xúc hỗn độn bấy lâu nay tưởng đã bị chôn sâu giờ bỗng nhiên vì một người mà trỗi dậy, bàn tay đã bị anh siết chặt đến mức tím tái, anh vẫn không hề hay biết. "Lần cuối cùng em thực sự sống là khi nào? ""Là một buổi sáng trời xanh mây trắng, em thức dậy, bỗng dưng chẳng thấy anh ấy đâu nữa, bỗng dưng cả thế giới của em sụp đổ, bỗng dưng em mất tất cả, mất luôn cả nhận thức rằng, em còn sống..."...***"Trời xanh mây trắng, liệu có đẹp như cái cách mà em thương anh?"…