Tác phẩm: NÀNG DÙNG SINH MỆNH HÁT CHO TÔI KHÚC VÃN CA TÌNH YÊU CUỐI CÙNG (她用生命为我唱了最后一曲爱情的挽歌)Tác giả: Thiên Đường Thụ (天堂树)Thể loại: Thực văn, ngược luyến tàn tâm, BE + SE....Nhân vật chính: Lôi (tác giả), ThụEdit by Leslie Nguyen"Cây thiên đường tiếng Anh viết như thế nào?""HEAVEN TREE." "Hạn sử dụng của kí ức là bao lâu?""Hẳn là cả đời.""Vậy kỳ hạn của tình yêu này đến khi kết thúc sinh mệnh cũng dừng sao?""Sai, là hai đời hai kiếp, chẳng phải nói là kiếp trước mắc nợ kiếp sau trả hay sao."Nguồn: http://jiaren.org/wap/index-wap2.php?p=35527…
Ảnh bìa: của tớ vẽ và bạn Dũng Gà Ta (trên facebook)Đừng đem tranh tớ đi please┏┓┃┃╱╲ ở┃╱╱╲╲ đây╱╱╭╮╲╲ tớ▔▏┗┛▕▔ dành tình yêu to bự cho╱▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔╲ LackWhi ╱╱┏┳┓╭╮┏┳┓ ╲╲▔▏┗┻┛┃┃┗┻┛▕▔cậu có muốn vào chung không (◍•ᴗ•◍)❤?cre idea : cfs 4072 bên fangirl cfs zỔ vã của tớ :)))Lưu ý: chắc chắn có OOC, nhưng nặng nhẹ sẽ note ở tag từng chapViết oneshot là chínhĐu tất tần tật từ BG,BL,GL, tớ không kì thị cặp nào cả, nhưng tớ viết cặp nào là quyền của tớNgoài viết iu đương nhắn nhít cho mấy đứa chưa 18 thì viết về mấy giả thuyết + thế giới khác…
[Trans - fic | Oneshot][Văn Hiên] Đứa Trẻ HưTác giả: 茶香奶油包🍵Trans: BalloonsBeta: BalloonsDesign: BalloonsBản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không tự ý re-up (đăng lại) ở bất cứ đâu. Trình độ tiếng Trung không giỏi, chỉ đảm bảo được 70 - 80% nội dung của fic gốc. Đây là fic OOC (out of character), chỉ là sự tưởng tượng của tác giả, không liên quan đến người thật.Link fic gốc: https://gegedexujiaaiqingyouwoshouhu.lofter.com/post/31d78865_1cbb28017…
_tại sao? tại sao con người em lại thay đổi nhiều như vậy!_ đừng hỏi nữa!!!!!_ xin hãy trả lời tôi đi mà!!!!_ vì tôi ko còn là Fine của ngày xưa nữa, anh hiểu rồi chứ?!!!___________________________________________ko lằng ngoằng nữa, vào chuyện đọc vui vẻ nhé!!!! mình hứa sẽ hay hơn!!!!!!!!!!!!!!!!!!…
"Tên khốn khiếp, ngươi đã trải qua bao nhiêu vòng lặp rồi?""Hai trăm sáu mươi chín...""Ngươi điên rồi...""Điên hay dại đều không quan trọng. Sống hay chết cũng chẳng còn ý nghĩa. Chỉ cần nàng ấy vẫn còn sống, ta tồn tại hay diệt vong cũng chẳng còn đáng bận tâm..."Từ thuở hồng hoang, người đời đã hỏi: Tình là gì? Tại sao lại khiến con người rơi vào điên cuồng, lạc vào chốn mê cung tăm tối của nhân thế?"Vì nữ nhân ấy, ngươi dốc cạn tất cả có đáng không?"Hắn gật đầu, bóng đêm ngập trời phủ lên tấm hắc giáp, ánh nguyệt quang lấp loáng trên từng mảnh kim loại. Đôi mắt xích đồng thắp lên ngọn lửa câm lặng trong đêm trường vô tận, chỉ thốt ra duy nhất một chữ:"Đáng!"...Tiếng đàn văng vẳng nơi xa, hòa quyện cùng giai điệu u sầu của gã du hiệp tinh linh. Cả hai như kết thành bài ca oan nghiệt của tình yêu và số mệnh. Một khúc nhạc vừa ngọt ngào, vừa đắng cay như nước mắt của kẻ bị đày đọa giữa trời đêm.Đâu là thực? Đâu là mộng? Hắn cũng chẳng rõ nữa.Cạnh nàng là giấc mộng, ta nguyện nằm đây, chìm vào cơn mộng vĩnh hằng, sống trọn cả đời vì nàng.Bài tình ca ấy lưu luyến trái tim lữ khách.Bài hùng ca ấy vang vọng những kẻ đã ngã xuống, những anh hùng chỉ còn trong ký ức.Bài ca buồn, đẫm lệ, kể về một số phận vô danh bị lãng quên......"Nhớ lấy, chừng nào ta còn một hơi thở, khi tim ta còn đập, khi xương cốt ta chưa tan rã, xác thịt ta chưa mục nát, và linh hồn ta chưa tán biến... Các ngươi, tất cả các ngươi, đừng mơ tưởng có thể chạm vào nàng!"Tiếng gầm của hắn xé tan trời đô…