"Cậu có thích chơi nối từ bằng tranh vẽ không?Tớ thì thích lắm.Hay là tụi mình cùng chơi nha?Nửa kia của tớ ạ."- - -Disclaimer: Tôi không sở hữu Katekyo Hitman Reborn, cũng như toàn bộ các hình ảnh được sử dụng trong bộ fic này (bao gồm cả ảnh bìa)..Note: Món quà sinh nhật siêu muộn cho bạn @yukine7227. ;;; v ;;;Key°tan, xin lỗi cậu vì đã tặng quà muộn như thế này nha. Nếu cậu không thích món quà này thì cứ hú tớ một tiếng nhé, tớ sẽ đổi cho cậu bộ khác liền hà. QwQ Anyway, sinh nhật vui vẻ nha!!! \\(^0^)//…
Cũng như cái cách mà Kenma luôn gọi người kia bằng họ (được rồi, thật ra là biệt - danh - xuyên - tạc - từ - họ) thay vì tên thật - dầu cho cả hai đã quen nhau từ cái thuở miệng còn hoi sữa, và khách quan mà nói thì đã thân thiết vượt qua mức độ có thể gọi thẳng tên nhau từ lâu; việc luôn có một khoảng cách vô hình nho nhỏ giữa hai người họ vẫn luôn được coi là nghiễm nhiên. Chẳng cần một lý do rõ ràng chính đáng, hay thậm chí là lời giải thích bao biện nào.Mặc dù cái khoảng không vốn chẳng đáng để tâm ấy cứ ngày một dài hơn, rộng hơn, như thể đôi cánh của một con đại bàng đang kì phát triển vậy. Và nó cứ thế vươn ra như một nhành cây khổng lồ, đẩy hai người họ ra xa thật xa, tới hai cực tận cùng của mặt đất, gọi tên chẳng tới, với tay theo cũng chẳng kịp.Cho đến một ngày nọ, khi Kuroo đột ngột quay đầu lại, thì cái dáng bé nhỏ gầy gò thân thuộc kia đã chẳng còn ở đó nữa rồi..."Đừng đánh thức tôi dậy."…
Diệp Phong Đan hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với người "anh trai nuôi " vừa mới chuyển đến này . Hắn ta là một tên sao chổi đáng ghét , luôn gây họa và bắt cô phải chịu . Mong rằng hắn ta sớm biến mất đi ! Đừng bao giờ suất hiện nữa .…
chuyện kể về Dương Thần-một thiên tài máy tính.Trong một lần đi ngang hành lang vô tình nghe được giọng hát ngọt ngào của tịnh dao-một học sinh bình thg và từ đó chuyện tình của 2 người bắt đầu…
Tận thế đến theo cái cách mà chẳng ai ngờ nổi.Dữ dằn và hung bạo như một con thú săn mồi với cái bụng rỗng cồn cào vì đói, nó lao đến, nhanh đến mức tôi chẳng thể thấy rõ, và nuốt chửng hết thảy.Những căn nhà xập xệ tạm bợ ở Khu Đồ Bỏ, những căn biệt thự đồ sộ lộng lẫy xa hoa ở thủ đô Saspiens, những bia mộ đá lạnh lẽo trăm năm chẳng hề được động đến ở Thanathos, và cả con người. Những con người hèn nhát và ngu muội không biết đến bất cứ thứ gì ngoài nhung lụa và những trò giải trí xa hoa vô độ ấy.Có cả tôi, và họ nữa.Chúng tôi đã chết.Tất cả đều đã chết.Nhân loại tận diệt rồi.Phải.Tôi đã "chết rồi".Tôi đáng ra phải "chết rồi"..."Chết" giữa cái biển lửa bất tận năm ấy.…
Cách nhanh nhất để cưa đổ một cô gái là gì?Xời, hỏi thừa, là theo đuổi chứ sao nữa!Các bậc tiền bối đã nói là cấm có sai, theo đuổi, tức là theo đến khi bị đuổi vẫn phải theo, theo, theo nữa, theo mãi... mặt dày bám riết chính là kế sách hữu hiệu nhất!Kể từ giờ phút này, dù có bị phang mấy đôi tổ ong thần thánh vào mặt đi chăng nữa cũng không được bỏ cuộc! Quyết tiến!!!!"Chị hai xinh đẹp ơi ới ời~ Đánh rơi chồng nè~"(Note: Truyện được viết 100% với mục đích giải trí, khó tránh các tình tiết nhây lầy bá bỉ bựa, chống chỉ định với những thanh niên nghiêm túc hoặc những thanh niên chỉ có thể đọc ngược.Đây là bách hợp, tức nữ x nữ, lạnh lùng kiệm lời kiêu kì biệt nữu công x mặt bê tông cốt thép hủ nữ tạc mao ATSM ảo tưởng mình là nam thụ, bạn nào không thích xin mời click back nha. Còn không thì... triển đi chị em ơi~~~ =w=)…
Có một bức tượng giống hệt người sống trong bảo tàng, và nó biết động đậy.Có một bức tượng mọc ra lông vũ mỗi lần Shuichi gọi nó bằng tên.Có một bức tượng đã tự xưng mình là Thiên thần hộ mệnh của Shuichi.Có một bức tượng đã nói nó yêu cậu hơn bất cứ thứ gì...("Vậy, chính xác thì, anh yêu tôi hay yêu [sự thực] đang ẩn náu bên trong tôi?"Rantarou chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng mà buốt lạnh. Một nụ cười, rõ ràng chẳng có chút gì là giả tạo, nhưng lại trát lên đôi mắt gã cái đắng chát đến chạnh lòng. Như thể biết bao xúc cảm, biết bao câu từ ứ nghẹn chôn sâu bấy lâu đều theo cái nhếch môi nhẹ tênh ấy, lan tràn.Gã chậm rãi, run rẩy áp tay mình lên gò má Shuichi."... Xin lỗi em."Shuichi không nói gì thêm.)…
Tôi tên là Vũ Khai Tâm.Tôi không có ba, chỉ có hai người mẹ. Tôi gọi một người là mẹ, người còn lại là mama.Cả hai đều rất xinh đẹp, nhưng mà cứ như nước với lửa ấy. Ngoài giới tính với địa chỉ nhà ra thì thách ai tìm được điểm chung nào khác giữa họ đấy.Mẹ tôi là luật sư, trầm tĩnh, ít nói, nghiêm túc, nhưng khả năng giao tiếp phải nói là đỉnh của đỉnh luôn. Mẹ rất thích đọc mấy cuốn tài liệu sử sách, là dạng mặt than điển hình đấy, nhưng mà hiền lắm, từ nhỏ đến lớn chưa mắng tôi bao giờ. Mà... nhìn thế thôi chứ lắm lúc mẹ tôi cũng lầy lắm. :v Mẹ tôi pha trò cười rất giỏi, rất giỏi luôn đấy nhé, chỉ là da mặt mẹ có hơi... à ha ha ha.Mà thôi, vẫn mỏng hơn mama với tôi là tốt rồi.Còn mama tôi là bác sĩ tâm lý, ngoài ra cũng hay viết lách nữa, hoà đồng, dễ mến, đặc biệt tuỳ tâm sở dục, và EQ thì thấp phát khiếp ra. Mama ghét sử lắm, sử Việt Nam hay thế giới đều ghét cả, lịch sử tội phạm thì may ra, cái gì cũng thể hiện ra mặt hết, giống như một đứa trẻ con ấy, thẳng thắn, ngây ngô, không có chút tâm cơ hay tính toán nào.Và đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu họ đã yêu nhau kiểu khỉ gì.Mama nói quả không sai, người ta mỗi khi yêu chắc chắn sẽ xui xẻo đến độ đã mù rồi lại còn quáng gà luôn mà...Thôi. Lan man quá đê. Vô đề chính nào.Mẹ tôi là hủ nữ thứ thiệt, còn mama tôi là sự kết hợp hoàn hảo giữa hủ và bách.Thế là sinh ra tôi, một thằng đực rựa yêu yuri hơn cả yêu những ngày không đi học.Cơ mà... thế khỉ nào con em gái tôi lại thành tổng thụ trong một bộ bách hợp np…
... Cánh cửa gỗ cũ kĩ chậm rãi mở ra. Bên trong là một mảng đen xì đặc quánh vô tận.Những bóng hình mờ nhạt như ẩn như hiện dưới vạt áo dày cộm của bóng tối, và nơi tận cùng của đêm đen ấy, sắc bạc lạnh lẽo của kim loại lóe lên, lạnh buốt tới rợn người.Thập tự giá. Một cây thập tự giá lộn ngược to tổ chảng.Mẹ nó, có cần làm màu thế không hả?!Khúc trường ca của bóng đêm vang lên, lởn vởn mãi quanh tai, giống như một khúc cầu siêu, lại cũng giống như một bài ca nguyền rủa, ăn sâu mãi vào trong tiềm thức tôi, đến mức dù có dùng giẻ sắt mà cọ đến nát tay đi chăng nữa cũng chẳng thể xóa sổ nổi.Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in cái bài ca chết tiệt ấy.Giai điệu rất nhẹ nhàng, lại dễ thuộc nữa, giống như một bài đồng dao vậy.Khúc đồng dao của điạ ngục..."Xé xác nó đi, róc thịt nó đi, dù chỉ là một mẩu xương cũng không được phép để lạiKhông có vị tha, không có bao dung nhân hậu, chỉ có dục vọng chi phối cả tâm canNguyện ước của người là mệnh lệnh của taHãy trao cho ta thứ người trân quý nhất, ta sẽ dâng cho người trái cấm ngọt ngào nàyNguyên tội, bản tội, 108 tội ác của nhân loại...Tham lam, cao ngạo, phẫn nộ, hờn ghen, ác thực, biếng nhác hay dục vọngHãy cùng ta, đi đến chốn cực lạc của Ác ma..."Bước lên một bước, là bóng đêm vô tận. Lùi xuống một bước, là ánh dương ấm áp ngọt ngào. Dụng ý ra sao, đã quá rõ ràng.Một bước, hai bước, rồi ba bước...Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại sau lưng.Tôi cứ thế vô thức tiến về phía trước, như một con rối khôn…
Ngày xửa ngày xưa, có một bạn tác giả nọ, cực kì đẹp trai, cực kì rảnh nợ, cũng tỉnh và hay nghịch ngu một cách vô đối, tới mức từng tự trộn Bổ Phế Nam Hà vô ăn chung với súp gà vì nghĩ rằng như vậy sẽ khỏi đau họng nhanh hơn.Bạn tác giả chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là có được một dàn harem hùng hậu toàn mấy bé loli moe moe moe moe để nhìn, để ngắm, để sờ.Nhưng xui xẻo làm sao, bạn tác giả dù rất hút gái, nhưng toàn hút trúng BB - hủ nữ thôi, chẳng thấy bé loli nào hết trơn á!Bạn tác giả: QAQ Ông trời thật là bất công quá đi mà...Thực tế chứng minh, trên đời không có đủi nhất, chỉ có đủi hơn.Sau đó, thằng main trong bộ truyện đầu tay của bạn tác giả đó, xuyên không, trở thành bạn cùng lớp mới của mỗ tác giả.Sau đó, thằng nam phụ trong một bộ truyện nào đó khác của bạn tác giả nọ, xuyên không, trở thành thằng anh họ ứ biết từ đâu mọc ra, sang ăn nhờ ở đậu nhà mỗ tác giả.Sau đó, thằng nam phản diện trong một bộ truyện khác nữa, xuyên không, trở thành giáo viên dạy ngoại ngữ ở ngay lớp mỗ tác giả.Sau đó, thằng nam... ờ, ứ - chính - cũng - chẳng - phụ trong một bộ truyện khác nữa, xuyên không, trở thành hàng xóm mới của mỗ tác giả.Sau đó, mọi người nghĩ còn sau đó không?Bạn tác giả tội nghiệp nào đó oanh oanh liệt liệt hứng trọn một xô máu chó khổng lồ.[ Bộ fic này xin được dành riêng cho một trong những người bạn thân nhất (đơn phương) của tui @_Higo_. Hi°tan yêu dấu nếu không thích có thể nói với tui nha, tui sẽ đổi liền. O w O ]…