....Tôi không phải là con gái anh đừng đùa với tôi như vậy, người ta sẽ hiểu nhầm mất"cậu cố dùng sức đấy anh ra nhưng con mực Vương Phong cứ bám chặc -" Bảo bối àk! anh xin lỗi mà! tôi không thể sống thiếu em được ,ngày đó thật sự không phải... Không chờ nói hết câu ,lợi dụng sơ hở cậu đã xoay người thoát được còn khuyến mãi cho anh cú đá vào hạ bộ khiến anh đau đớn gập cả người lại. -" Đá hỏng rồi lấy gì em dùng ..."đau muốn chết đi sống lại mà anh vẫn đùa dỡn làm mặt cậu hết xanh rồi lại đỏ hết sức thú dị :))))....…
Tôi xuyên vào truyện ngược, lúc tôi đang hỏi vay tiền tên bá đạo tổng tài trong truyện thì hắn lại ôm lấy bạch nguyệt quang ở bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt nói:"Cởi một món đồ trên người, 1 vạn."Tôi phấn khởi cởi hai chiếc tất rồi ném cho hắn:"Vậy anh đưa tôi 2 vạn trước đi."______________________________Tác giả: 芒果酸奶Editor: Biết đâu mai nàyĐề cử: Chanh Bạc HàLink: https://www.zhihu.com/question/358898140/answer/2931451701_____________________________…
Dưới tán cây bồ đề, hòa thượng đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tường đỏ cũ kỹ, nơi những vết nứt như ghi lại dấu vết thời gian. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tâm hồn chợt xao động, hình bóng người hắn yêu hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Dù đã từ bỏ tất cả để tìm đến Phật pháp, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể dập tắt, như những chiếc lá bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cảm giác không thể quên. Những chiếc lá vàng úa khẽ rơi, chạm nhẹ lên vai áo như lời thì thầm của gió. (giọng yếu ớt, đôi mắt hướng lên tán bồ đề)"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được sống dưới bóng cây này... cùng nàng, mãi mãi bình yên."(bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, giọng nghẹn ngào)"Thiên Thiên, bồ đề này chứng nhân cho ngàn kiếp luân hồi. Nhưng chàng biết không? Trong hàng vạn chiếc lá rơi... không chiếc nào quay trở lại cành."Gió khẽ lay động, mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng chẳng thể xoa dịu sự đau thương giữa họ. Đôi mắt hắn rưng rưng, hai giọt lệ vươn trên má."Nếu ngày ấy ta không chọn con đường này... liệu chúng ta đã khác?""Thế gian này chưa từng có chữ 'nếu'... cũng như trái tim ta, chưa từng dành chỗ cho kẻ lạc đường."…