Series oneshot nói về chuyện tình 2 cô cậu phát triển tình yêu trong thế giới cổ xưa. Đều đơn phương nhau nhưng lại lỡ vụt mất cơ hội. Tuy vậy, duyên phận đã tin tưởng và trao cho họ một sợi dây tình cảm vô hình trải dài từ hai phương trời xa lạ, liệu hai người họ sẽ nắm tay nhau bước tiếp hướng về tương lai hay chia ly không một lời từ biệt.. Chàng Petter Vann Dan hay suy nghĩ lung tung và nàng Anne Cleary luôn xoa dịu tâm hồn.Câu truyện xin được phép bắt đầu!…
Vì nỗi nhớ của em vô tình đi lạc, mãi loay hoay và mắc kẹt bóng hình anh ở đó. Nên lần này, chỉ duy nhất lần này, em muốn hỏi, anh có đang nhớ em không ?…
Hy gia là 1 trong 5 gia tộc quyền lực nhất Trung Quốc, tôi sẽ là người kế nhiệm nhưng....tôi mới có 26 tuổi thôi mà? Tôi chưa muốn kết hôn đâu!! Không ngờ rằng ngày ấy cũng đến, tôi xui xẻo gặp trúng Thời Dạ Long, thằng xã hội đen cấp 3. Tôi không muốn lấy hắn ta nhưng ai ngờ hắn ta lại tính kế với tôi, làm tôi có thai trước khi cưới và tôi cũng đành phải làm theo. Đúng là thật xui xẻo mà!!!…
---Văn ánTôi đã từng nghĩ đời mình sẽ chỉ là một vệt đen không lối ra, bị chôn vùi trong những tiếng la mắng, những trận đòn roi, và sự im lặng đáng sợ của những bữa cơm không có mẹ.Con ngõ nhỏ nơi tôi sống chật hẹp đến mức tưởng như không thể cất giữ nổi một giấc mơ. Ấy vậy mà... nó lại đủ rộng để chứa cả một đoạn thanh xuân của tôi - đoạn thanh xuân mang tên anh.Tôi gặp anh vào một mùa hè năm ấy, khi vừa tròn mười tám tuổi. Tôi ngồi đó, bên góc tường quen thuộc, đôi tay trầy xước, ánh mắt đã không còn long lanh như trước. Anh bước đến, như tia nắng xuyên qua rặng cây, nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức khiến tôi tự hỏi liệu mình có thể thực sự được sống tiếp hay không.Anh cúi xuống, khẽ đặt vào tay tôi một viên kẹo nhỏ màu hồng và chiếc khăn tay gấp gọn, thoảng hương xà phòng dịu nhẹ. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã mỉm cười:"Anh tên là Minh An, vừa chuyển đến con ngõ này tháng trước."Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến trái tim tôi khẽ run. Từ hôm đó, anh hay ghé qua, hay hỏi tôi vài điều vụn vặt, hay im lặng ngồi cạnh tôi, như thể sự hiện diện của anh đã đủ để làm dịu cả một khoảng tối trong tôi.Tôi không biết mình yêu anh từ khi nào. Có lẽ là từ lúc anh lau vết máu trên tay tôi bằng chiếc khăn tay đã cũ. Có lẽ là từ lúc anh lặng lẽ sửa lại cái bậc tam cấp trước nhà mà tôi vẫn hay vấp ngã.Tôi chỉ biết mình đã yêu anh bằng tất cả những gì còn sót lại sau bao lần đổ vỡ.Rồi chiến tranh gọi tên anh.Anh đi, để lại tôi cùng một lời dặn không rõ là hứa hẹn…