Không ai đoán được số phận của mình.Hôm nay bạn cười ngày mai bạn khóc cũng là lẽ thường gặp. Hôm nay bạn là người được tất cả nể trọng ngày mai cũng có thể rơi vào vực thẳm.Thế sự vô thường, hỷ nộ ái ố ai mà không gặp chỉ là đừng đánh mất bản thân, đừng đánh mất nhiệt huyết. Có những chuyện chẳng bao giờ có thể quay lại vậy thì hãy chấp nhận và tiếp tục bước đi như nó vốn có. Khi mạnh mẽ, khi yếu đuối, khi vui vẻ, khi đau buồn hãy cứ là chính mình 😑😑😑😑😑…
Lời của ngưởi viết Khi làm việc thì cảm thấy 8 hay 10 tiếng ngồi văn phòng cũng không đủ để giải quyết hết công việc. Nào là chuyện khách hàng, chuyện bạn hàng, chuyện chủ hàng. Sáng thức dậy với tâm trạng thảnh thơi đúng nghĩa của cái tuổi hai ba rưỡi, nhưng khi kim đồng hồ về đúng vị trí thì cái đầu cũng quên luôn tuổi tác để cuốn vào vòng xoáy. Ngẫm đi ngẫm lại nhiều lúc cũng thấy "vênh" mặt khi có những người đang sống phụ thuộc vào cái việc tính toán của mình, vào cái đầu óc của mình. Cái kiểu cảm thấy bản thân mình thật giá trị. Vậy mà quay ngoắt lại thì mình lại đi tìm hai chữ thông cảm, rồi bỗng vất quách cái bản tính nóng giận đi đâu để cười nói, để nhẫn nhịn cái người gọi là đối tác, khách hàng, chủ hàng. Vậy mà có khi mấy người đó mình chỉ biết qua cái dòng công nghệ mang tên email, có khi còn không có cùng ngôn ngữ, văn hoá nhưng cứ như kiểu thân quen lâu năm. Giờ ngẫm mới thấy câu nói của con nhỏ bạn hoá ra lại đúng vô cùng. Thế giới rộng lớn được lấp đầy bởi rất nhiều thế giới nhỏ khác, xã hội nhiều hình thù thì cũng do nhiều xã hội nhỏ lấp lại, mà bản thân mình chỉ là một sinh vật vô cùng nhỏ bé đến đó góp vui thôi. Vì vậy hôm nay nổi hứng đặt bút viết về một kiểu thế giới, một loại xã hội chỉ một kiểu để không vướng bận gì cứ chìm đắm trong đó không lo gì hết. Đó là "thế giới thượng lưu" hay còn gọi là "xã hội của người có tiền". Thật ra bản thân đã đọc rất nhiều thể loại như vậy nhưng vẫn muốn viết một cái cho riêng mình, cũng không có ý hay có suy ngh…
Hai người ngồi cạnh thềm, không ai nói với ai câu nào, bàn tay đan chặt mười ngón vào nhau. Bầu không khí thân mật như được Chúa Trời chúc lành, tiếng Chuông không hẹn lại vang lên theo từng hồi. Cả hai xoay mặt vào nhau, hơi thở hòa quyện.Giữa cái lạnh thấu xương của mùa đông, họ cất lời:"Giáng Sinh an lành."oSumary: về những câu chuyện đời thường ngốc nghếch của hai kẻ yêu nhau.oPairing: Draco Malfoy x Harry PotteroAuthor: Noni Cricktoson• Warning: siêu siêu OOC, tôi viết tất cả những điều ngu ngốc nhất mà có thể diễn ra trong đầu tôi mỗi ngày, thế nên không thể đảm bảo sẽ giữ vững hình tượng của nhân vật (thật ra thì ai cũng ngu).• một lần nữa, đây là truyện giải trí tôi viết để tự an ủi chính mình sau quá nhiều tháng ngày đau khổ về thứ tình yêu vốn chưa từng tồn tại giữa hai nhóc tì trong nguyên tác, nếu bạn đọc không chịu nổi sự cợt nhả thì xem như ta bước qua đời nhau để không làm nhau đau.Thân ái.…
Thẩm Thi Thi là một cô nàng với cá tính mạnh mẽ giỏi đánh đấm và hài hước, cô có một bộ não nhạy bén và trí tưởng tượng phong phú đến mức không ai ngờ tới. Tuổi thơ của cô là những tháng ngày rực rỡ, tràn đầy niềm vui và cả những lần bồng bột nghịch ngợm bên hai người bạn trúc mã là Lý Quân và Văn Thịnh. Lý Quân là một anh chàng mạnh mẽ với dáng người cao lớn, thường xuyên cùng Thẩm Thi Thi đi gây sự đánh nhau khắp nơi. Tuy vậy, đầu óc của anh lại không được lanh lợi cho lắm. Trông cứ như một chú gấu to xác vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.Còn Văn Thịnh tuy không giỏi đánh đấm như hai người bạn kia của mình nhưng bù lại, cậu có một bộ óc thông minh và nhanh nhạy. Cậu giống như một chú cáo đầy tinh ranh và xảo quyệt, lúc nào cũng nghĩ ra đủ trò khiến người khác không kịp trở tay.Thế nhưng, cả Văn Thịnh và Lý Quân lại cùng thầm thích Thẩm Thi Thi. Cả hai đều mang trong mình một sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với cô, chỉ là Thi Thi ngây thơ lại chẳng hề nhận ra.Vào đúng sinh nhật 14 tuổi, Thẩm Thi Thi nhận được tin hai người bạn của mình đã âm thầm sang nước ngoài du học. Không một lời từ biệt, không để lại bất kỳ lời nhắn nào ngoài một bức thư trống trơn, chỉ có duy nhất một chữ "THI" được viết bằng nét bút mạnh mẽ. Thi Thi cầm tờ giấy trong tay, lòng đầy hoang mang. Với trí tưởng tượng bay xa của mình, Thi Thi nghĩ rằng có lẽ họ đã gặp phải chuyện gì đó rắc rối rồi.Kể từ khi đọc bức thư ấy, trong lòng Thẩm Thi Thi lúc nào cũng bồn chồn, không ngừng tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hai…