The Masks We Wear - Sylvia Blackwood
Google Translateshttps://m.fanfiction.net/s/11585821/1/…
Google Translateshttps://m.fanfiction.net/s/11585821/1/…
Summary: "Em muốn làm gì?" "Em muốn tìm lại bản thân mình." ..."Anh muốn làm gì?" "Anh muốn ở bên em." "Anh sẽ ở bên em bao lâu?" "Chừng nào em còn cần anh ở đây."Pairings: ShuuShi, GinShi (mentioned)Cover art: ID 26323685 | Pixiv…
fic để các chị gei đấm nhau sứt đầu mẻ trán:)#note: những tình tiết trong fic không liên quan tới đời thực.…
Truyện tôi vừa bú đá vừa viết, k phải otp mong clickback chứ đừng ném gạch vô đây. Otp tôi tạp lắm :>>>>. Mong k đưa lên căn cứ Hypersquad hay đi bất cứ đâu. Lấ idea thì cre dùmPeace and love…
Minhyung nói với tôi:"Yêu một cái đầu lạnh và một trái tim cứng rắn làm anh đau."Tôi động mắt, mí mắt nhắm lại rồi mở ra như khoảnh khắc trái tim vỡ vụn trong thoáng chốc. Anh bảo trái tim tôi cứng rắn, có lẽ đó là lý do nó lành lại ngay sau khi nó vỡ tan. Tôi tì trán mình vào trán anh, đôi mắt Minhyung hoàn toàn tĩnh tại, không gợn sóng, không đau thương, yên bình như mặt biển về khuya mặc cho lời anh nói như dòng thủy triều sấn qua bờ biển. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt anh sẽ u sầu lắm, hoặc chí ít là quầng thâm mắt đậm hơn vài hôm trước - vào mấy hôm mà anh phải trắng đêm cho công việc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn minh mẫn, tinh anh và điềm tĩnh nhìn vào tôi. Tôi thấy mình mà như lại chẳng thấy gì trong đôi mắt ấy.Tôi cười."Nên đừng yêu em nữa." Giọng tôi nhỏ, như chú đom đóm đang cố chứng tỏ thứ ánh sáng "vĩ đại" của mình với bầu trời về đêm, song thực chất thì nó chỉ như hạt cát cỏn con chẳng có lấy một cơ hội để tỏ mình. Tôi cứ tưởng như sự vỡ vụn tràn ra ngoài, ảm đạm nhuộm lên ba chữ tiếp theo sắp trượt khỏi môi. Cứ như tôi thều thào để tưởng niệm cho thứ gì đó sắp chết trong mình, trong khối óc, trong lồng ngực, trong hơi thở, trong đời."Đừng yêu em."Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đang khẩn nài hay cố gắng để thuyết phục anh. Tôi nghĩ mình đang rơi, và rồi tôi thể hiện điều đó bằng cách buông lơi.Buông lơi anh, bỏ mặc mình.…
"Nỗi đau không như em nghĩ, Ajax ạ." Em nói, đặt bó hoa xuống ngôi mộ nhỏ.Trên đồi, gió lồng lộng thổi, những đám mây đen bắt đầu kéo đến, báo hiệu cho một cơn mưa không hề nhỏ."Nỗi đau... nó không bùng lên như những cơn bão."Nó không dữ dằn như những con sóng biển, không như tiếng sấm rền, và cũng chẳng giống như dòng nước ào ạt chảy từ thác xuống."Em hãy cảm nhận nó."Rồi em sẽ thấy, nỗi đau như con lạch vào mùa xuân, lười biếng, nhẹ nhàng nhưng lại tàn bạo, luồn lách qua những mảnh kí ức, trong mạch máu, trong từng tế bào trong người em.Và em sẽ thấy đau đớn không thể tả."Nhưng một lúc nào đấy..."Em nhìn hắn, đôi mắt chỉ có mình bóng hình của hắn.Chàng hoàng tử của em."Em sẽ cảm thấy thật thanh thản khi biết rằng, đã đến thời khắc để nỗi đau làm dịu đi chính nó."Một giọt nước rơi lên mũi em, Zhongli nhìn lên trời, rồi nhanh chóng nắm lấy tay hắn. "Mưa rồi Ajax, chúng ta về thôi!"…
Dawn comes as the sun rises. I come to you for no resons.…
AKB48 - một ngôi trường nữ sinh danh giá nhất quần đảo Heikai. Tại đó, với những cơ sở vật chất vô cùng tiên tiến, trình độ giáo dục bậc nhất thì chỉ có những tiểu thơ đài cát mới vào được, một nơi mà không bấc kì thằng con trai nào có thể bước vào........trừ trường nam sinh St.Dawson. Một thế giới sang trọng, cao quý như thế.......sẽ như thế nào nếu một lọ lem đặt chân vào? (đây là tập đầu tay nên xin được chỉ bảo từ mọi người. Cứ thẳng thắng nhận xét)…
'Và cậu dường như là lí do duy nhất khiến cho tớ còn tồn tại'(Nguồn ảnh bìa: Pinterest)…
anh chuyên gia tâm lý và em bệnh nhân bị ngố._teerick _long tiến iu nhau…
"Em ơi, mình cưới nhau đi."…
like cutting water with a knife, the arguments never stopit wasn't like it didn't work in the first placewe're just differentmaybe i was wrong after all…
Sad Ending.…
Trời đã gần sáng rồiMà nỗi nhớ anh vẫn còn ngổn ngang... _Daw_…
"Anh có biết gì không? Hôm nay trời đẹp quá...", tên nhóc con Chan ngồi thu mình trong lòng Cheol mà nũng nịu nói. Choi Seung Cheol không hiểu sao, khi nghe thấy câu nói quá đỗi tầm thường này lại muốn khóc đến vậy. Anh ôm chặt đứa em nhỏ, anh xoa nhè nhẹ lên mái tóc của Chan. Seung Cheol thì thầm, "Nhưng em có nhìn thấy gì đâu! Hôm nay là ngày mưa."•Một hành trình tìm về mái ấm!⭕️ Old rules:❌ Do not steal my story.❌ Do not comment on things unrelated to my story.❌ Not impersonating me in any form.❤️ Please comment on what you feel / think about my story.❤️ Please join my small column - "Thin mind with Sam".…
viết bởi chiều thu, của trời rạng đông tháng tám.…
Tự viết còn nhiều sai sót mong mọi người thông cảm.…
"gửi cho người một đóa lưu ly nở rộ, cùng một lời nhắn nhủ, rằng, cách trở đến thế nào, xin người đừng quên ta."…
"Ngày ấy hoa rơi nhẹ cười Vô tình đánh mất một người ở bên..."…