[ Truyện ngắn ] Tình Đơn Phương
Những năm tháng ấy, những năm tháng mà trong thế giới của ta chỉ toàn băng giá lạnh lẽo, vô tận bóng tối và sự cô độc không thể diễn thành lời. Là nàng...Là nàng đã xuất hiện trong thế giới của ta, dùng sự thiện lương, đơn thuần và ấm áp của nàng chậm rãi hòa tan băng giá trong lòng ta. Nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai chậm rãi sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của ta. Hình bóng ấy từng chút từng chút một ăn sâu vào từng tế bào, vào máu, vào trái tim lạnh lẽo này. Nhưng nàng ơi, sao nàng nhẫn tâm quá vậy ? Nàng chiếm lấy linh hồn lẫn trái tim của ta rồi lại thờ ơ vờ như không biết gì cả. Nàng là tia sáng duy nhất trong thế giới của ta, là tín ngưỡng mà ta hằng tôn thờ, nàng cho ta ấm áp rồi lại khiến ta cảm thấy mình chẳng xứng đáng với sự ấm áp đó. Nàng- là ánh sáng, tín ngưỡng duy nhất rồi lại là thứ mà ta chẳng dám mong ước có được là hình bóng mà ta mãi mãi chẳng thể với tới...…