[Tương Kiến Tiền Truyện] || Hai Mảnh Tơ Duyên
Chuyện kể về một linh hồn lạc bước nọ quyết an phận nhận lấy vận mệnh mà trời xanh đã an bài. Dưới lớp vỏ bọc cao quý, tam hoàng nữ họ Trần vốn định sống một đời bình lặng. Không cưỡng cầu bất cứ việc gì, bất cứ một ai.Cho đến khi, nàng gặp gỡ đứa con trai của người từng là hoàng đế, giáng xuống là hoàng hậu, rồi trở về với cái danh xưng công chúa.Một buổi chiều hạ, tại vườn hoa khuất sau toà điện lớn, cậu trai nhỏ nắm chặt chuôi kiếm, nhìn sâu vào đáy mắt của người trước mặt. Tha thiết. Chân thành."Người chờ thần với nhé.""... Sao ta phải đợi ngươi?"-----Một sáng chớm thu của nhiều năm sau đó, trước ngày cả kinh thành Thăng Long ngập tràn trong pháo đỏ, muôn dân trăm họ kẻ nói người cười."Thần sẽ trở lại.""Không đâu, chẳng kịp nữa rồi."-----Năm tháng thoi đưa, một lời nguyện cầu chậm rãi ngân vang giữa đất trời rộng lớn.Cao xanh hỡi, chỉ một lần thôi, một lần duy nhất. Nàng nguyện cầu cho kiếp sau giữa biển người mênh mông sẽ có thể tìm lại được bóng hình xưa cũ. Một bóng hình đang dần mờ phai, nhạt nhòa theo dòng chảy ký ức, theo cơn xoáy tàn nhẫn của thời gian."Hai mảnh tơ duyênAi se chi mà mỏngCâu chờ tiếng đợiĐành hẹn người lai sinh."Cuối năm ấy, giữa chốn tu thiền yên tĩnh nằm lẫn vào sắc xanh thẫm của núi rừng, vị chủ nhân Đông thành năm nào văng vẳng nghe đâu câu hát vu vơ ngày bé. Câu hát từ cái ngày xa xăm ấy. Từ một thuở xưa thật là xưa...…