Vụn
Lên!!!…
Bạn cùng bàn chính là kỉ niệm tuyệt vời nhất trong quãng thời gian làm học sinh. Sau này mỗi khi nhớ lại quãng thời gian còn ngồi trên nghế nhà trường người bạn nhớ đến nhiều nhất không phải là mối tình đầu, mà là người bạn không thể nói rõ quan hệ mang tên "Bạn cùng bàn". Bất kể người từng hay đang ngồi cùng bạn bây giờ là nam hay nữ thì người ấy cũng chính là một mẩu trong kí ức thanh xuân này.Này "Bạn cùng bàn" cậu có còn nhớ tới tớ không?…
Mảnh hồn của nó chút đặc biệtChút "đặc biệt" ấy cho nó biết nhiều điều hơn về số phận nghiệt ngã nàyNhiều khi, nó biết ơn vì điều ấy.Nhiều khi, nó cũng ước mình chưa từng sinh raHãy cùng nhau theo dõi xem câu trả lời cuối cùng cho sự "đặc biệt" này....…
Mỗi người đều có một hành trình riêng để đi tìm hạnh phúc . Tôi cũng thế , tôi đã và đang đi tìm cho mình một con đường , một tình yêu của riêng tôi.…
Tôi đã sống được chính xác là mười hai năm, hai tháng và tám ngày (tính đến cái lúc tôi chuẩn bị viết cái thứ bạn chuẩn bị đọc đây). Đôi lúc tôi vẫn tự hỏi rằng tôi sống để làm gì cơ chứ? Đơn giản là chỉ để trải nghiệm mọi "cung bậc" và "mùi vị" của cuộc sống, xong rồi chết. Nhưng mà thôi, sao phải quan tâm tới những thứ xa vời mà người đời vẫn đang thắc mắc! Mệt não. Trời đã ban cho chúng ta cơ hội để sống, để cảm nhận thì sao ta không thử? Cơ mà sao mình viết cái này để làm gì nhỉ? Thôi lỡ gõ từng này chữ rồi thì cứ sáng tác vậy! Cố lên!…
Cô đơn là điều mà ai cũng có, nhưng không vì đó mà kết nối thành một tập thể.Cô đơn thì chung mà nỗi buồn lại của riêng mỗi người...…
"Anh này?""Có thể nói."Người đàn ông phía trước tựa vào cánh cửa ra vào ở phòng khách, tiện thể đưa miếng táo được gọt hình con thỏ nhét vào tay tôi."Em hỏi thử anh nhé? Anh nghĩ em sống còn bao lâu nữa?"Anh không nói gì nữa, bàn tay đang cầm điều khiển Tivi bỗng dưng để xuống, dùng cây gậy chỉ đường mò mẫm về phía giọng nói tôi. Tôi chớp chớp mắt, hai tay dang ra đợi anh đến ôm cái. Như đụng trúng cạnh sofa, anh từ từ ngả người xuống, vừa đúng cánh tay tôi chờ anh. Anh để tôi nằm dài ra gối lên hai chân của anh, vừa chải tóc cho tôi vừa nói nhẹ nhàng."Anh không biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh."Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm đôi mắt của anh, chúng vẫn thế, vẫn xám đục nhìn về hướng khác. Như thấy sự im lặng khá lâu của tôi, anh mới hỏi."Em lại nhìn anh đấy à?" Anh cười nói."Nào có!" Tôi lém lỉnh đáp lại, tay đút cho anh miếng táo ngon ngọt, tiện nhìn chiếc cằm chẻ dễ ghét quá nên hôn "chụt" cái.Đôi lúc đầu tôi lại nghĩ suy kì lạ, chúng nghĩ rằng "Anh không nhìn thấy cũng tốt, nếu mà anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mình khi lén thơm ảnh, chắc anh sẽ cười đến chết mất!"…
chỉ là một vài cảm xúc nhỏ của mình muốn chia sẻ với các cậu.…
Đây là những cảm xúc nhất thời của tôi về tình yêu và cuộc sống. Có thể nó không hay nhưng đừng chê bai nó, bởi nó là cảm xúc của tôi. Cảm ơn <3Bạn có thể góp ý cho tôi một vài tip để tôi có thể cải thiện hơn.…
câu chuyện kể về cuộc đời của chính tôi…
Hãy nói ra những điều bạn muốn nói!…
Là những bài viết của chính tôi.…
Giới thiệu:Trời có cửu trọng, mà có bát hoang, ta muốn thất giới tranh hùng, không cầu không cầu lục đạo nương thân, ta đoạt người ngũ cốc, đã từng hành hiệp tứ hải, tam sinh tình cảm cố gắng , hai đời làm tiên, chỉ nguyện một lời thông thiên!Ps: tác giả có lối viết rất mới lạ độc đáo dc rất nhiều đọc giả đánh giá cao qua bộ Trùng Sinh Tiêu Dao ĐạoLink : http://www.qidian.com/Book/1003715102.aspx Truyện được reup từ đường link bên dưới, vì chưa hỏi ý kiến dịch giả nên mong mọi đừng mang đi nơi nào .https://bachngocsach.com/reader/nhat-ngon-thong-thienNếu ai có phàn nàn gì thì mình sẽ xoá . Hạnh ngộ .…
Yêu thích văn, chuyên đọc "chùa", nay học người lấy viết làm vui.Xin nói trước nha, tay nghề còn non lắm, rất mong hứng được thật nhiều "gạch đá" để đặng còn chỉnh sửa.…
-Bài học rút ra từ cuộc sống của tôi.+Khi các bạn gái lớp tôi tranh cây súng nước, tôi nói: món đồ chơi này thật ấu trĩ, vui tức thời, ướt dài lâu, dễ bị đau, nhiều rắc rối.…
Cuộc sống…
Lạc lõng giữa dòng đời…