[Creepypasta OC] The Sun
Mặt trời bé nhỏ...Mặt trời bé nhỏ ơi...Mặt trời bé nhỏ à...Bạn là ai vậy hả?…
Mặt trời bé nhỏ...Mặt trời bé nhỏ ơi...Mặt trời bé nhỏ à...Bạn là ai vậy hả?…
Author : Lily...Summary : SÁT NHÂN KHÔNG PHẢI MỘT CÔNG VIỆC !Đó chỉ đơn giản là một từ dùng để gọi những kẻ ngu ngốc, thiếu tự chủ đã rơi xuống đáy xã hội. Sát nhân là cặn bã, một từ ngữ đáng ghê tởm kiêm tấm biển cảnh báo to đùng.Và chúng tôi là thể loại đó. Chúng tôi cầm trên tay những dụng cụ có thể làm vũ khí và thản nhiên để nó dính máu. Cái màu huyết đậm đà mê hoặc một cách đầy chán ngán.Không còn đường lui, chúng tôi để những bông hoa huyết nở rộ, tô thắm đường đời.Chúng tôi là quái vật, chúng tôi biết, biết rất rõ, hơn bất kì kẻ nào đang nuôi lòng hận thù vì những tội lỗi chúng tôi gây ra.Nhưng những con quái vật này sẵn sàng khốn nạn thêm nữa nếu bạn nói giết người là " nghề nghiệp " của chúng tôi. Bạn biết " nghề nghiệp " là gì không ?Trong cuộc đời nhỏ bé của chúng tôi, đó là ước mơ, là hoài bão, là mục tiêu mà chúng tôi nhất định phải đạt được. Máu đã đổ thì sao, con đường " sự nghiệp " của chúng tôi vẫn sẽ tiếp diễn. Tất nhiên chúng tôi không làm vì tiền, những tờ giấy bạc ấy còn ý nghĩa gì nữa. Chúng tôi làm vì chúng tôi yêu.Chúng tôi làm vì chúng tôi có cảm giác mình còn " g i á t r ị "...Couples : OC x OC, một số cặp ngôn tình cơ bản trong Creepypasta ( chủ yếu là Hint )...Tên cũ của truyện : Hoa trên trang giấy trắng ...Truyện tuyệt đối không có đam bách trừ một số trường hợp đặc biệt. Nếu thỉnh thoảng mấy chế thấy hint yaoi, yuri thì hãy nhớ kĩ trong đầu, đó là TÌNH BẠN hoặc TÌNH CẢM GIA ĐÌNH ( anh chị em ). Tất nhiên cũng sẽ có yếu tố OCC ngoài mong đợi…
Có H ;-;;;;…
Đủ thể loại Yaoi,Yuri,...…
các nhân vật creepypasta biến thành con gái…
Jeff không thích tình yêu, cậu lại càng không tin vào nó hơn.Slender không thích tình yêu, nhưng rốt cuộc gã lại yêu một người không thể tin vào tình yêu."Ông ấy đang đi vào chỗ chết!""Tình yêu, cũng gần gần như chết"- -Một fic Slender x Jeff nữa của tui :)))) oa tui yêu cp nàyPhần 2 của fic đã có ở trong wattpad của tui, tên Hồi sinh nha cả nhà…
Nếu bạn là người mới tìm hiểu về Creepypasta hoặc muốn biết thêm đôi điều về họ thì đây chính là cái fic bạn cần. Mọi thông tin của các Creepypasta sẽ được ghi lại một cách chân thực và đầy đủ nhất.Nếu có gì sai hoặc thiếu sót thì bảo tớ nhá(Ảnh bìa lấy trên Amino, edit by me)…
Ruthy nín lặng, đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm hệt như đang cầu xin một thế lực vô hình nào đó đến cứu mình, đôi môi nứt toạc khô khốc khẽ run rẩy. Cậu bé thấy chị mình im lặng, càng tiếp tục gào thét trong điên cuồng: "Chúng không có thật! Những nghi lễ mà chị làm, những thứ mà chị mất công tìm hiểu, tất cả chỉ là một thế giới ảo mà thôi. Người chị đáng lẽ ra phải tôn kính chính là ba mẹ mới đúng, chứ không phải là một gã người dưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết!" Cổ họng cô gái nghẹn ứ, khóc không ra tiếng. Trong cơn điên loạn, cô rút chiếc châm cài tóc sắc nhọn trong túi quần đâm thẳng vào ngực Jonathan rồi lắc đầu quầy quậy, khóe miệng khô khốc liên tục lẩm bẩm những câu từ hỗn độn. "Không phải thế đúng không?" "Cậu ta đang nói dối đúng không, Slendy..." "Ngài có thật đúng không hả? Slenderman!" "Trả lời tôi đi! Ngài thực sự tồn tại đúng không?" Nước mắt mặn chát giàn giụa trên gương mặt nhăn nhó tuyệt vọng của cô bé. Chẳng có Slenderman nào đáp lại hết. Tất cả những gì vang lên chỉ là tiếng lá cây xào xạc, hệt như khu rừng này cũng đang chế giễu cho sự ngu ngốc và dại dột của cô. Máu từ vết thương rỉ ra ướt đẫm ngực áo Jonathan. Cậu khụy xuống, nằm im bất động, đôi mắt xót thương nhìn chị gái đang gào thét tên của Slenderman trong vô vọng... (Ms. Midnight - ©Wattpad)…
au mới tập viết....... mọi người cứ góp ý ạ…
Đây là truyện thứ 2 của mình,mong mọi người ủng hộ. Nếu các bạn thắc mắ vì sao tên nó là vậy thì ngay chap đầu tiên mình sẽ nói cho các bạn biết.…
Mình mới ghi Ask And Dare nên mong mọi người chỉ bảo. Hihihi…
Ánh trăng bạc lạnh lẽo rót từng giọt ánh sáng mờ nhạt vào không trung. Giữa màn đêm quánh đặc đang bủa giăng khắp nơi, cơ thể cao gầy trong bộ vest đen lịch lãm của lão ẩn hiện phía sau những bụi cây u tối. Roberta ngay lập tức nhận ra sinh vật quái dị đang đứng trước mặt mình. Mỗi lần nghiên cứu Creepypasta, kết quả hiển thị nhiều nhất luôn là về ông ta. "Slenderman..." - Đồng tử mắt mở lớn, đôi môi khô khốc không ngừng bật ra những tạp âm đứt quãng của sự bàng hoàng xen lẫn khiếp đảm. Cơ thể cô gái đông cứng không dám nhúc nhích, dòng máu chảy về tim như tắc nghẽn lại trong nỗi sợ hãi đang từ từ xâm chiếm lí trí. Cô thậm chí còn không dám tin vào mắt mình nữa, hai bả vai cứ run lên từng hồi. Năm xưa, khi bắt đầu tìm hiểu về SCP và Creepypasta để điều tra chân tướng cái chết của chị gái, cô cho rằng những sinh vật như thế này hoàn toàn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng con người. Nhưng không ngờ ngay tại thời điểm này, Roberta đã tận mắt nhìn thấy sự thật kinh hoàng. Hắn đang đứng trước mặt cô, giữa chốn rừng sâu lạnh lẽo được bao phủ bởi một màu đen đầy ma mị và ghê rợn. Im lặng. Vô hồn. Chết chóc... Lão ta thực sự tồn tại. (Ms. Midnight - ©Wattpad)…
Start : 23/4/2018End : 23/7/2018Cuốn truyện bị bỏ ngõ rồi nhưng vẫn để ở đây, toi muốn vậy để luôn thấy được khoang thời gian chật chội khi vừa gia nhập watt. Ném đá tùy ý, đem đi đâu tùy ý. Tôi không quan tâm nữa. Nhưng mọi quyền sở hữu là của toi, đem đi nhớ ghi nguồn. Toi từng là fan creepypasta nhưng giờ thì không còn nữa vì toi thấy creepypasta chỉ dành cho trẩu, thật buồn khi thấy fandom bây giờ. Nhưng nhờ có creepypasta tôi mới được trải nghiệm cảm giác chuyển tiếp của sự trưởng thành. Creepypasta có lẽ là thứ tuyệt vời nhất để bạn trưởng thành.…
Toby là một con mèo hoang, một con mèo không chủ đã có thể chết đói vào ngày hôm đó, may thay được anh nhặt về nuôi. Mặc dù là làm theo lệnh nhưng Masky cũng có thiện cảm với chú mèo quậy phá này, anh cũng thích cậu.Trải qua bao nhiêu thời gian, Toby cuối cùng cũng đã đáp lại tình cảm của đối phương, nhưng lại không thể có được hạnh phúc trọn vẹn bên anh tới suốt cuộc đời. Cuối cùng, đành theo bước chân anh, tự kết liễu cuộc đời mình.Dù thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chỉ có thể chờ tới kiếp sau mà trả lại tình cảm này."Bởi còn sống Chưa chắc đã là tất cả."…
Cô tới nơi này một gia đình mới thương cô nhiều hơn nơi mà cô xem là nhà của mình...…
Tại sao mọi thứ xung quanh lại quá hoàn hảo? Nhưng tôi lại không?...tại sao họ lại ghét bỏ tôi? Họ nói rằng tôi xấu xí, kinh tởm. Tôi đã từng nghĩ rằng họ đã rất yêu thương tôi cơ mà...nhưng bên trong họ chỉ tồn đọng sự ghét bỏ..."Vì vậy làm ơn...cho tôi xin một chút lòng thương hại được không?...""Làm ơn đấy..." ----------------------------- Stur đáng thương sinh ra với một mái tóc khác thường, nó bê bết lại như tóc cháy. Đôi mắt chỉ duy nhất một màu đen ngòm khiến mọi người chỉ muốn tránh xa. Sinh ra trong một gia tộc khác lạ, được gắn với cái mác người thừa kế thứ 13, người mang dòng máu đen trong người (kẻ chỉ mang lại sự xui xẻo và chết chóc) và cũng là người mạnh nhất, cô được gia tộc nâng niu như báu vật. Nhưng thay vào tình yêu thương đó là bộ mặt giả tạo của họ...họ ghét bỏ Stur, ghê tởm Stur, cố bỏ mặc Stur. Cũng chính vì vậy mà Stur không có người bạn nào từ năm tiểu học cho đến khi...(còn tiếp) ----------------------------- Author : Mina_WoodsFic chỉ tồn tại trên wattpad Không copy dưới mọi hình thứcTHUỘC BẢN QUYỀN VÀ CHỦ SỞ HỮU LÀ MINA_WOODS. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP.LOVE ALL MY READERS😂…
Đề nghị cắt cổ tay trước khi đọc để tăng thêm phần kịch tính.…
Đây là tác phẩm của Síu :> Vui lòng không thief :>Slenderman x Jeff, đam mỹ, ngọt có nguợc cũng có…
Mười bốn tuổi, những đứa trẻ cùng trang lứa với em được đi học, được vui chơi và sống trong tình yêu thương của cha mẹ. Vẫn là độ tuổi ấy, em lần đầu bị bán vào động mại dâm. Giữa lòng thủ đô Paris hoa lệ và sang trọng, có ai ngờ nó lại ẩn chứa hiện thực tàn khốc và tăm tối. Mái tóc trắng tựa tuyết rơi những ngày đông, ánh mắt buồn miên man và đôi môi bé nhỏ dường như không bao giờ mỉm cười, em mặc những chiếc váy xinh đẹp rồi ngồi yên như một con búp bê trong tủ kính, lặng lẽ để cho những người đàn ông đi qua đi lại trong quán ngắm nhìn và chỉ trỏ. Em sinh ra là để dành cho họ, có lẽ suốt đời này em sẽ chẳng thế thoát ra khỏi bãi bùn lầy nhơ nhớp. Những cơn ác mộng không ngừng lặp đi lặp lại mỗi đêm. Mùi của thuốc lá, rượu mạnh, ma túy hòa vào mùi mồ hôi. Tiếng cười, tiếng rên rỉ hoan lạc hay tiếng những cô gái khác gào khóc trong tuyệt vọng và đau đớn. Tất cả đều thật hỗn loạn và đầy ám ảnh. Đâu là lối thoát? Đâu là sự cứu rỗi? Ai thương em thì nắm tay, xoa đầu. Ai cần em thì mặc sức chà đạp, mua vui trên thân xác gầy yếu. Em không có quyền chống cự... (Ms. Midnight - ©Wattpad)…