Kiếp này ngài cứu ta một mạng . Nếu còn duyên gặp lại ta xin báo ân ngài ......Thể loại : đam mỹ , cổ trang , sủng P/s : Mọi chi tiết trong truyện đều do mình tự nghĩ , các chi tiết lịch sử có thể mình không rành hoặc có sai sót mong mọi người thứ lỗi .mình chỉ dựa trên nhân vật thôi ạ…
Author: Vividwinter-----Tóm tắt:(1)"Tại sao lại phải là cậu, trong số bao nhiêu người bước vào quán bar đó, và cho tôi một cơ hội thứ hai?""Ý anh là kiểu 'tại sao tôi lại mắc kẹt với tên ngốc xí này'? Hay theo kiểu 'tại sao tên ngốc xí này lại là người duy nhất trong đa vũ trụ muốn dính líu đến tôi'?"(2)Khi Wade lén leo lên nằm cùng chiếc ghế dài với Logan, họ đã có một cuộc trò chuyện tâm tình nho nhỏ.…
Tựa đề : Vệt Tích Của ThầnTác giả: Sóc Con_____________________Artist :_____________________Cô không ngờ bản thân tỉnh lại ở đây. Trạng thái ngẫn ngơ với. Cái đầu tưởng tượng như đang thét lên bên trong cô bắt cô hình dung những kí ức ồ oạt như cơn bão. Một cuốn sổ tên "Sogot's Vain Diary" có khả năng cũng là tên của cô. Thứ cô thắc mắc rõ là những gì ồ oạt trong kí ức của cô. Cô chắc chắn chúng không phải một cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết mà cô phải chống lại nam nữ chính, hay là một bộ phim truyền hình về thiên kim tổng tài gì đó. Nó chân thật và xa lạ, âm thanh sụp đổ của thành phố lớn, những trang sách lật nhanh. Nó khiến cô đau nhói. Cô chẳng thuộc tình huống nào cả, xuyên không cũng không đúng, trùng sinh cũng không đúng, tái sinh thế giới càng không. Đúng là khiến người nghĩ phát bực mà.Rốt cuộc đây là đâu? Cô là ai? Chuyện gì đã xảy ra. Và cô phải tìm hiểu mớ hỗn độn này sao?Nó giống như..Tình hiểu lại mọi thứ vậy..…
Không rõ là bao lâu, khi màn hình hiển thị tên cuộc gọi với biệt danh tưởng chừng đã sắp đi vào quên lãng nơi góc tối danh bạ, Thụy ngạc nhiên, mong chờ, bối rốiNơi con tim gõ lên từng hồi trống, không phải là thứ cảm xúc muốn giấu nhẹm đi như thuở con nít nữa, đó là mừng rỡ.Mừng vì bạn vẫn còn nhớ ra mình."Ngày mai tao vào Hồ Chí Minh"Hà Nội đáp lại nỗi nhớ từ Hồ Chí Minh, gửi người từ phương xa trả về lại cho trốn cũ.Đến lúc cho bạn một đáp án, một lời hồi đáp từ câu hỏi bỏ ngõ thuở niên thiếu.Và dẫu có cách xa muôn trùng, dẫu không thể nghe thấy lời thì thầm trong những cơn mưa ào đầu hạ khi hai ta sánh vai chật hẹp dưới tán ô nhỏ, dẫu vẫn là chiếc ghế trống trên xe buýt mỗi khi trạm dừng.Dẫu ... đôi ta chưa từng là của nhau...Qua bao nhiều lần cái thập kỷ, lại bắt gặp nhau giữa chốn xô bồ vội vã, ta kịp cười, kịp chào, kịp vội trao nhau cái ôm thắm thiết.Rồi lần nữa, tách nhau ra. Trả nhau về cho cuộc sống của nhau, trả nhau về dự định của nhau.Bởi vì ta mến nhau, vì ta là bạn, là đồng niên, là bạn cấp ba...…
Tôi viết câu truyện này hoàn toàn là hư cấu, không dựa trên sự kiện có thật nào, mong các bạn hãy đọc với một tâm thế thoải mái, không đặt nặng vấn đề về những chi tiết huyền ảo....Tóm tắt: " Xuyên không giả tưởng gì đó có thể xảy ra hay không? Kỳ vọng trọng sinh sống lại cuộc đời có thể xảy ra hay không? Cải tử hoàn sinh sống thọ vạn vạn kiếp có thể xảy ra hay không? Tôi không biết. Có là ông trời đè đầu tôi xuống ép tôi nghe, tôi thà tự hủy đi thính giác để mà tự mình an phận. Tôi không biết, không biết tại sao mọi người luôn mong muốn một cuộc đời dài đằng đẳng đến chán nản như thế, tôi không biết tại sao con người luôn tham lam và tàn nhẫn như vậy. Không bao giờ là đủ, không bao giờ thỏa mãn được, có được rồi sẽ lại muốn hơn. ....Hoặc ...... Có lẽ tôi sai rồi, thật ra không chán nản đến thể, không cô độc đến thế và thật ra cũng không tham lam đến thế. Con người thật ra cũng rất dễ thay đổi ...Sứ mệnh của tôi kết thúc.Nhật ký thật ra cũng có thể hoàn. Ngày mà tiếng tù vang lên từ những chiếc ngà trắng tinh trong tay những sinh vật trắng, là ngày mà mọi thứ đi đến hồi kết.Chúng ta .... [ Vĩnh Viễn Không Thể Chạm Đến ] "Chúng ta chính là khởi đầu, " Chúng ta" cũng chính là kết thúc.…
nguyễn quang anh mơ về ngày bản thân được đập thằng chó bạn trai em ra bã.nguyễn quang anh top và hoàng đức duy bottom.rhyder top và captain bottom.textfic, occ, bad words, có thay đổi tuổi tác nhân vật, không có side couple.…