Quá khứ của Hạ Chi sau khi trải qua 7749 mối tình và rút ra được những bài học cho bản thân và muốn gửi gấm những niềm vui , nỗi buồn bất tận của mình đến cho các cậu . Nếu bạn cảm thấy tiêu cực về thế giới xung quanh hãy đến bên tôi . Chi sẽ ôm bạn thật lâu:3!!#loveyourselfCẢM ƠN BẠN ĐÃ ỦNG HỘ BỌN MÌNH NHA!!! ✨…
Emo có thể ghi nhớ dữ liệu, xử lý cảm xúc, mơ mộng cả khi đang cập nhật hệ thống. Nhưng có một điều mà không thể định nghĩa được: cảm giác khi Miu cười với cậu, hoặc khi cô im lặng .Miu thì kỳ lạ. Như thể cô biết nhiều hơn mức cô nói.Và giữa một thế giới đã phân chia rạch ròi ranh giới người-máy, giữa những câu hỏi chưa bao giờ được phép hỏi, giữa yêu thương và lập trình...Họ tìm thấy nhau.Dù không ai chắc... ai mới là người.…
Đây chỉ là một chút ý tưởng, một chút cảm xúc vụt qua trong đầu mình mà thôi...Lần đầu viết truyện mong các bạn thông cảm và nhiệt tình giúp đỡ!!!Không mang đi khi chưa có sự cho phép của tác giảNguồn: @OkimaruAkiko…
Tên truyện: Chó Săn Công Cộng Của Giới Thiếu Gia Bắc Kinh.Tác giả: Phôi Miêu Bá Bá.Trans: Trúc Nhỏ Dưới Nắng.Hướng dẫn đọc truyện:1. Công có bệnh, là loại bệnh mà văn án không được phép viết.2. Song khiết.3. Công là loại si tình nặng gốc từ nhà giàu nứt đố đổ vách.4. Tên của thụ lấy từ câu: "Nguyệt hạ phong tiền, tiêu diêu tự tại, hưng tắc cao ca khốn tắc miên." Xét về ý cảnh, mức độ tiếp thu của cậu ấy cũng khá cao?"Dưới trăng trước gió, tiêu dao tự tại, hứng thì hát lớn, buồn ngủ thì nằm."5. Con cún con mà thiếu gia D định tặng thật sự là chó, nhưng công tưởng là "kiểu đó", nên hoảng.★ Tác giả viết cả chủ công lẫn chủ thụ, tam quan trong truyện không đại diện cho tam quan của tác giả, click vào là ngầm chấp nhận, muốn bỏ truyện không cần báo.Thể loại: Cường cường, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, điềm văn, sảng văn, trưởng thành.CP chính: Lục Chước Niên x Trần Tắc Miên.Một câu giới thiệu: Chẳng lẽ vì tôn nghiêm mà không cần tiền?…
Một đoản ngắn viết theo cảm xúc.Tên: Cà phêTác giả: VeynThể loại: Oneshot ngắnP/s: Xin đừng mang đi khi chưa báo tác giả một tiếng.Lời người viết: Oneshot ngắn lần này không theo một cốt truyện nào cả, chỉ viết theo cảm xúc của người viết và không nhằm mục đích đụng chạm ai cả. Mọi người hãy đọc với tâm trạng thoải mái nhất.Cuối cùng, chúc các bạn đọc vui vẻ!…
Truyện mình viết với những người đam mê và yêu thích chỉ đăng tại wattpad và không được tốt nếu thấy nó xuất hiện ở nơi khác. Rất vui vì mọi người đọc truyện của mình góp ý nhẹ nhàng mà chân thành, truyện của mình vẫn còn nhiều thiếu sót và non tay nên mọi người ủng hộ và để ý nhiều hơn giúp mình càng trưởng thành và ra những tác phẩm chất lượng hơn.Vì là lần đầu nên mình hơi lảm nhảm một chút truyện từ mình cảm nhận hay nhìn nhận hoặc cảm hứng cũng sẽ có những câu chuyện từ người khác với góc nhìn và suy nghĩ của mình sẽ không cố định vì vậy mọi người không cần thắc mắc nha! QUÁ KHỨ QUA CHO TA CON NGƯỜI MỚI-Thời gian qua đi khiến ta trưởng thành hơn nhìn lại quá khứ chuẩn bị hành trang để bước vào tương lai và từ quá khứ để thấy ta bỏ qua và nhận lại bao nhiêu…
"Lỡ miệng chửi một cái đồng nhân đọc được ở trên mạng, tôi xuyên luôn vào nó." Minh Quân bùi ngùi chia sẻ.Xuyên vào truyện có gì vui á? Há há, tui được diện kiến bias "ngoài đời thực", live action người thật mặt thật nó cứ gọi là vừa phê vừa đê mê ~Còn lại thì tới giờ cuộc sống của tui trong đây như *beep*.###########################################Minh Quân đang combat hăng say với mụ tác giả có tam quan kì thú về chiếc đồng nhân Băng Cửu "Cuồng Ái Tiên Sư Đồ" thì bất chợt bị một tia sáng lạ từ màn hình điện thoại kéo vào trong chiếc xamxung đời cũ, lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình xuyên vào chính cái plot truyện mình vừa hết lời mắng chửi kia.Minh Quân ngậm ngùi bày tỏ cảm xúc: "WTF???".Plot và ý tưởng: Nghi PhươngViết: Ann EgTác phẩm của tui và nhỏ bạn ♪ヽ(・ˇ∀ˇ・ゞ) Ok ok nói chung tui sẽ cố gắng để mà viết -))) Hố này zô tri luôn zui tươi 🥹 Nhảy hố đi mọi người nhảy hố đi :333!!!!!!!…
Một chàng trai vô tình gặp gỡ một cô gái xa lạ trong quán cafe sách- lạnh lùng, ít nói, và luôn giữ khoảng cách kỳ lạ.Anh không biết rằng, từ ánh mắt đầu tiên, cô đã nhìn thấy trong anh điều gì đó mà chính anh cũng không hiểu nổi.Giữa những lần ngồi cùng mà không nói quá nhiều, từng mẩu ký ức cũ được khơi dậy.…
Sau khi rời khỏi Bộ Bảo Vệ Trật Tự vì chấn thương, Trang Ninh Tự cảm thấy thà không nghỉ còn hơn, bởi vì cứ vài ba hôm, anh lại bị điều động quay về. Phần lớn là để tham gia công tác phá giải Quy tắc, phần nhỏ là để dẫn dắt tân binh - mà tân binh thì chỉ có một người, hay nói đúng hơn, người duy nhất có thể khiến đội trưởng Trang đích thân hướng dẫn, chỉ có một.Trang Ninh Tự: "Nhìn thấy em là anh đau đầu."Dịch Khác: "Nhưng không thấy anh là em đau lòng."Cuối con đường, sương trắng mờ ảo.Quy tắc muốn nuốt chửng thành phố, có kẻ lại muốn nuốt chửng cả quy tắc.…
Thi thoảng có một vài lúc rảnh rỗi ẩm ương (đặc biết về đêm cảm xúc dâng trào ) mình có sáng tác ra mấy câu. Gọi là thơ thì cũng không dám vì mình cũng không am hiểu gì về cấu trúc câu cú hay thể loại thơ cho lắm. Nên trong này sẽ là một vài câu lảm nhảm của mình có chút vần điệu hehe. Bên dưới có giải thích lí giải lí do ra đời và kèm một vài bức ảnh mình chụp mà mình thấy khá ưng.That's all, enjoy reading..…