1 buổi sáng ,mẹ của lez nhờ lez đi mua 1 ống tiêm để tiêm cho heo:Sao đó lez leo lên xe và đến cửa hàng tạp hóa để mua ống tiêmSau khi mua xong ống tiêm thì lez lên xe và về nhàTrên đường về thì lez gặp 2 tên cướp ,bọn chúng chặn đầu xe của lez lại không cho lez đi.Và bảo lez có tiền không thì đưa ra mau nếu không đưa thì sẽ nhận hậu quả khôn lườngLúc đó lez rất sợ mặt thì tái xanh cả người thì run cầm cặp không biết phải làm sao.Bổng dưng ống tiêm từ trong túi quần của lez rơi ra,2 tên cướp thấy ống tiêm thì cứ tưởng lez bị HIV liền dắt dò lên cổ mà chạy.…
Cảnh Báo!!!Cảnh Báo!!! Những dòng dưới đây có thể gây xú động,HIV,SiDa,khiến 1 số bạn sẽ tự hỏi lại về giới tính của mình và những dòng bạn đang đọc cũng chả có ý nghĩa mẹ gì đâu. Đùa thôi!Nội dung truyện trong sáng và có chút cảnh ây ấy.Cấm trẻ em chưa tiến hóa hết và người già đang mang thai vì truyện sẽ rất xúc khích,cảm động và...Không hay không cần com mừn lung tung đây nha!Từ nãy giờ em đùa thôi anh chị đừng gạch đá em nhớ,không là...EM BUỒN LẮM ĐẤY!!! Đùa nãy giờ đủ rồi.Bây giờ không làm mất thời gian của mọi người nữa bắt đầu thôi.…
One shotAuthor: renjunparkTranslated by @walftdtbsonSource: https://archiveofourown . org/works/18657949Summary: "Làm sao một con người nhỏ bé như vậy có thể chứa cả vũ trụ ở trong đáy mắt như thế?"BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC HOẶC CHUYỂN VER.…
Dark - cái tên nói lên sự tăm tối, cái buồn thảm. Nhưng liệu cái tên ấy sẽ đeo bám con người và vẽ nên cuộc sống của họ theo như ý nghĩa của nó hay đơn thuần chỉ là để chúng ta nhận biết và xưng hô với nhau một cách dễ dàng?…
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/5436629/chapters/12563360Tác giả: SnowySnivyNgười dịch: TuiTóm tắt: Idate yêu Tatsumiya vì nàng tao nhã, và Rocma vì cô mạnh mẽ. Tatsumiya yêu Idate vì y dịu dàng, và Rocma vì cô dũng cảm. Rocma yêu Tatsumiya vì nàng xinh đẹp và duyên dáng và nhân hậu, và Idate vì... chà, cô không biết thằng đầu gấu khốn nạn đó có điểm gì đáng để người ta yêu thích nữa.T/N: Thường thì tôi tuyệt đối không đâm đầu vào bất cứ thứ gì có dấu hiệu tam giác, nhưng lần này - quên đi, Rocma x Tatsumiya muôn năm! Và đây là thứ duy nhất có liên quan tôi có thể tìm được :') Đôi khi tôi ước mình biết vẽ, hoặc biết viết tử tế...Thôi thì gạt những vấn đề cá nhân đó ra, thì tôi có thể nói, tuy fic xoay quanh ba nhân vật (trong đó bao gồm một thanh niên lỗ đít) và sáu mối quan hệ nhưng thật sự không thể ngửi ra tí mùi máu chó nào - hay ít nhất là chưa, vì fic vẫn chưa viết xong(và lần cập nhật cuối là một ngày nào đó của năm 2016. Chưa gì đã thấy phía trước một màu u ám rồi, nhưng không sao, tôi đã đợi ba bốn năm gì đó để cuối cùng đã đọc được chương 4 cũng là chương cuối của If Only Tonight We Could Sleep và x năm đợi cơ số các hố khác lỡ nhảy vào, nên đợi thêm hố nữa cũng không thành vấn đề-Huhu.)- với cả Rocma x Tatsumiya dễ thương thiệt sự <3…
Pairing: Cho Seungyoun/ Kim WooSeokAu: side_stickie_noteBản gốc: https://archiveofourown.org/works/20639552Seungyoun sẽ xăm một hình xăm mới sau mỗi lần chia tay, đôi khi là một, thỉnh thoảng là hai, in lại vết mực của kí ức về ai đó đã rời đi lên da anh, như một cơn đau thoáng qua đánh dấu điểm hữu hạn của tình yêu, mang theo một mảnh ghép của từng người theo anh mãi mãi.…
take me to the waterfall when it's overauthor: vitrineLink: https://archiveofourown.org/works/8843098Tóm tắt: "Những cơn sóng mùa này rất dữ dội."-bà nói-"Con có thể bị chúng nhấn chìm đấy."Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả vui lòng không mang ra ngoài.…
Summary:Cách cậu mười lăm feet là Min Yoongi, một học sinh chuyên ngành âm nhạc có tính cách khá nóng nảy học cùng trường với cậu, đang đội một chiếc mũ màu hồng và dùng que để xoáy những đám mây kẹo lại với nhauAuthor: whenflowersbloomTranslator:KimcoconutNguồn:https://archiveofourown.org/works/13265325Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không đem bản dịch đi nơi khác.…
Huỳnh Lập tẻn thật là Huỳnh Ngọc Lập là một cậu học sinh lớp 9 sắp lên lớp 10 Hồng Tú tên thật chưa cập nhật là một anh chàng học lớp 10 sắp lên 11 Một ngày nọ , ... đọc truyện đi rồi biết…