dụ hoặc"
Kth • Jjk…
Trích đoạn:-...chết...là gì?Người đàn ông mái tóc trắng xoá, bay phấp phới trong cái cơn gió nhẹ nhàng của buổi hoàng hôn đỏ rực. Buồn mang mác nở nụ cười hỏi vị cảnh sát đứng trước mặt mình.- Tôi có thể thấy cậu sắp tự sát, việc trả lời câu hỏi của cậu càng khiến cậu thêm tuyệt vọng với cuộc sống. Sau đó là xác cậu sẽ thành một đống thịt bầy nhầy dưới mặt đất kia. Một cảnh sát như tôi sao có thể trả lời câu hỏi mang tính chất triết lý, ngu ngốc kia của cậu chứ? Chắc hẳn cậu biết.Kéo cái mũ xuống che đi đôi mắt cá chết xấu xí, Nguyễn Mai Linh trả lời một cách độc địa.- Chà, tạ ơn chúa vì đã để con gặp được một vị cảnh sát thông minh và nổi tiếng như thế này trước khi chết, cũng...được xin lỗi người vì... con sẽ....Hai người giằng co nhau trên một cái ban công đầy rẫy rêu và đất cát bẩn thỉu, nhưng đột nhiên, người đàn ông có mái tóc trắng dài thướt tha kia cười độc địa, kéo mạnh bàn tay của vị cảnh sát. Hai người rơi tự do xuống nơi chung cư cao tầng, chỉ chốc lát, thân xác của họ đã chạm đất, áp lực do trái đất tạo ra đã đem họ đi đến thiên đường....hoặc không.(...giết cô ta...)_________________________________________…
Phạm An Nhiên lớn lên ở thủ đô ngàn năm văn hiến, từ nhỏ nó đã yêu mến thành phố vừa hiện đại vừa cổ kính lại mang nét gần gũi này. Nó luôn tự hào về gia đình mình, nhà đã có truyền thống cách mạng từ xưa đến nay. Đồng thời Hà Nội luôn khiến nó nhớ về những năm tháng đầy hoài bão, ước mơ của cô học sinh đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Nhớ về những ngày đẹp trời quây quần bên gia đình. Kỷ niệm vui đùa cùng trẻ em trong xóm, mọi người tụ họp nói chuyện cùng nhau.Cùng với đó Hà Nội lưu giữ kỷ niệm của nó và cậu thiếu niên là dân chơi Thủ đô ngày ấy, người khiến nó trải qua mọi khung bậc cảm xúc vui buồn khác nhau. Không giỏi nói chuyện, lại ăn chơi Hoàng Đức Trung đã để lại ấn tượng đầu không mấy tốt đẹp trong mắt Phạm An Nhiên. Hai người với hai tính cách, hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược nhau, dần dần cảm mến đối phương. Sau đó là yêu, góp phần tạo nên thanh xuân tuổi học trò tươi đẹp, kỷ niệm đáng giá nhất._______________Fanpage tác giả: Dâu Xinh (Hani)…
"Tìm thấy rồi! Phong ơi! Chị tìm thấy rồi! Ở đây này!" Đó là tiếng thét của Thùy Linh. Tuy không phải đồ của nó, mà nó mừng như trẩy hội. Tuấn Phong nghe được liền chạy lại chỗ nó. "Đúng cái móc chìa khóa này không? Cute khủng khiếp luôn ý! Với cả nó ở dưới gầm ghế cơ nên em tìm mãi không thấy là đúng rồi." "Vâng ạ. Em cảm ơn chị nhiều lắm!" Vừa nói, Phong vừa cúi gập người để thể hiện sự biết ơn. Lần này, thằng bé nở một nụ cười rất tươi, khác xa với sự điềm tĩnh và có chút khó gần của nó. "Sau này, em nên cười nhiều hơn nhé." Linh xoa đầu nó, nhìn nó với một ánh mắt đầy thiện cảm và cưng chiều."Tại sao ạ?" "Vì em cười đẹp lắm luôn! Mà đôi khi, điềm tĩnh quá người ta lại cho rằng em khó gần đấy!" "Nhưng em vốn vậy mà..." Vẻ mặt Phong có chút trầm xuống."Khó gần đâu mà khó gần? Chị thấy em dễ thương mà?" Nghe được lời khen như thế, đột nhiên nó ngại ngùng quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Linh nữa. "Em cảm ơn chị." "Ừm." Thùy Linh mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng và rực rỡ khiến ai ngước nhìn cũng phải đứng tim.…
"Đỗ Hữu Thịnh, mày có biết cô Lan đặt tên này với niềm hi vọng gì không." "Hơ cái này còn phải hỏi à? Nhà tao có mấy anh em họ tên lần lượt là An, Khang, Thịnh, Vượng. Vả lại đây là ông nội tao đặt với niềm mỏi mấy đứa cháu sau này giỏi giang, sự nghiệp phát đạt. Mày hiểu không?" Nó ngả ngớn đáp lại."Không phải, mày phải hiểu cốt lõi vấn đề. Mày tên "Hữu Thịnh" cơ mà! Cô Lan hâm mộ nhà thơ Hữu Thỉnh đó, cô đặt tên này cho mày, là hi vọng sau này mày là một người tinh tế, giản dị, và sâu sắc đấy. Thế mà giờ mày nhìn mày xem, khác nào phụ lòng mong mỏi của cô không?" Tôi bĩu môi, liếc nhìn nó."À thì ra là thế. Thế mày thì sao? Chiêu Dương có nghĩa là gì?" Nó hất hất cằm hỏi lại tôi."Xì tên Chiêu Dương của tao, có nghĩa là mặt trời nhỏ tỏa ánh nắng rực rỡ đó, là mặt trời, mặt trời đó." Tôi nhấn mạnh, vênh váo lên với nó."Thì ra là mặt trời, thế thì sau này phải nhờ mày nhiều rồi."Tôi không hiểu ý nó lắm, quay lại hỏi với vẻ mặt lơ ngơ:"Có ý gì?""Vì gần mặt trời, thì tao mới "thịnh" được." Nó hấp háy mắt nhìn tôi.Tôi vội quay mặt đi chỗ khác, tránh để nó nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng của tôi lúc này...18.08.2023…
Xin chào, tớ là Linh San, rất vui được đồng hành cùng với cậu trong chuyến phiêu lưu tới "Rắc Rối Đáng Yêu".Một số lưu ý nho nhỏ nheeee:1. "Rắc Rối Đáng Yêu" thuộc quyền sở hữu của Linh San. Vui lòng không reup hoặc chuyển ver dưới mọi hình thức.2. "Rắc Rối Đáng Yêu được lấy bối cảnh tại Thành phố Hồ Chí Mính - nơi tớ sinh ra và lớn lên.3. Mọi tình tiết ở trong truyện đều là hư cấu, hoàn toàn không có thật ở hiện thực, tất cả đều là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả. Truyện có chủ đề là tình yêu tuổi học trò đầy mơ mộng và có phần sến sứa, nên không tránh khỏi những tình tiết phi thực tế.4. Tớ biết bản thân mình vẫn có nhiều thiếu sót, cũng như chưa có nhiều kinh nghiệm và trải nghiệm trong cuộc sống nên tác phẩm sẽ có nhiều suy nghĩ và góc nhìn phiến diện. Vậy nên, tớ sẽ rất hạnh phúc và biết ơn nếu các cậu đón nhận bộ truyện này của tớ cũng như góp ý một cách tích cực để hoàn thiện hơn trong lối viết và để tác phẩm trở nên hoàn thiện hơn. Tớ cảm ơn mọi người nhiều ạ <3Và cuối cùng, chúc cậu có những phút giây đọc truyện vui vẻ. Mong rằng "Rắc Rối Đáng Yêu" sẽ đem đến cho cậu những điều tích cực sau một ngày dài mệt mỏi. Luv u <3…
Tôi chạy tới ôm chầm lấy Minh , khiến anh ngây người ra . Phải mất một lúc anh mới cảm nhận được gì đó , anh cất tiếng lên hỏi tôi bằng giọng dịu dàng cộng với ba phần nuông chiều bảy phần cưng chiều trong lời nói:-sao thế?ai lại bắt nạt bé Cải của anh à?hửm? Bằng cách nào mà anh có thế dễ dàng biết được hay thậm chí là nhận ra mọi thứ vậy nhỉ? à vì anh giỏi mà... vừa giỏi vừa thông minh còn rất hoàn hảo nữa. Minh giống như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc đời tăm tối của tôi, mà tôi lại giống như hạt cát ở giữa cái sa mạc bao là rộng lớn... người cao quý như anh mà lại hạ mình chỉ để yêu tôi được nhỉ?. Những suy nghĩ ấy làm tâm trạng tôi càng tồi tệ hơn. Không kìm được nước mắt , tôi oà lên khóc . Minh giật mình , vì đây là lần đầu tôi oà lên khóc nức nở trước mặt anh.Anh nhỏ nhẹ trấn an tinh thần tôi ,cùng với giọng nói trầm ấm -bé yêu của anh ơi,sao lại khóc rồi?nói anh nghe ai bắt nạt em? Đâu ngẩng mặt lên anh xem mặt bé Cải của anh nào. giọng anh như dỗ một đứa bé, à tôi cũng là em bé của anh mà. Nhưng vì anh cứ dỗ dành tôi mãi cùng với mùi hương bạc hà thanh mát quen thuộc của anh nên tâm trạng tôi đã vui hơn rất nhiều. Sau đó, tôi đã nhận ra được rằng mặt trời này là của tôi, cũng chỉ chiếu sáng cho mình Cải thôii.Và: Phương Anh lại yêu Minh Nhật nhiều hơn rồi!!!!21/3/2024…
Câu chuyện kể về một cuộc chơi sinh mệnh, hay chính là ván cờ của hai con người ngự toạ trên đỉnh cao.Một cuộc chơi tàn khốc và đẫm máu.Một ván cờ "chôn sống" cả nhân loại.------------------Một người là vị đương kim tiểu thư bất tử bị bỏ rơi. Cô để lời nguyền xưa khắc tận sâu tâm hồn trỗi dậy chiếm lấy thân xác.Một bước thành đỉnh cao ma nhân, bất tử vĩnh hằng.Một người là vị hiệp sĩ lang thang bất khả chiến bại, chính là Vô Lệ Nhân ngàn năm có một.Mệnh danh là "Cỗ máy giết người ba nghìn dặm".Ba lần sống lại, mãi mệnh 25.------------------Hai con người, hai số mệnh.Lại tâm đầu ý hợp, cùng chơi một trò chơi thảm khốc nhuốm đẫm máu tươi nhân loại.Mở ra mạt thế, thiên hạ lâm nguy.Hai con người, mang hai bí mật.Cuộc chơi kết thúc, mở khoá bí mật của nhau.Bỏ lại nghiệt duyên, song hành lần cuối.."Vgehharuoji opedgittxurja fsisouka!" "Trò chơi này tôi thắng chắc!"------------------Nhân sinh tiệt đường sống.Dù sao cũng chết hết cả.Đoán xem ai là người thắng?[Ác nữ] hay là [Vô Lệ nhân] ?Bonus: BENVC: Tanya Boudelaire Mavolo…
⚠Warning OOC⚠'Dowoon đối với Taehoon không đơn thuần chỉ là "bạn". Cậu ấy là một phần ký ức, một bước ngoặt trưởng thành của chàng thiếu niên.Phải chăng... Taehoon đối với Hobin cũng chỉ là một loại tình cảm bù đắp, quan tâm mà hắn muốn gửi đến cậu bạn thân đã mất?"Taehoon này...Đối với cậu, tớ là Lee Dowoon hay Yoo Hobin?""Yoo Hobin...Nếu tôi cho rằng các cậu giống nhau, ngay từ đầu tôi sẽ đối xử tốt hơn với cậu.Các cậu chẳng giống nhau gì cả."Có lẽ...Thứ tình cảm Seong Taehoon dành cho Lee Dowoon là một loại tưởng nhớ, nuối tiếc cho một tình bạn đẹp ở quá khứ.Còn cảm xúc hắn dành cho Hobin là một tình cảm còn xa hơn cả tình bạn, hắn có thể không quá xuất xắc trong việc biểu đạt điều đó, nhưng trong tim hắn biết, hai chữ "bạn thân" là chưa bao giờ đủ cho thứ tình cảm hắn dành cho Hobin ở hiện tại."My drug? Hah-- His smile...". '✧ ✧ ✧ ✧ ✧🔍Note:+) Không reup, copy chất xám của mình dưới mọi hình thức, fic viết tuy không hay nhưng chung quy lại cũng là thời gian, công sức mình bỏ ra.+) Vì là fanfic nên việc bị OOC là điều không thể tránh khỏi, mình sẽ cố viết sao để tính cách nhân vật không đi quá xa.+) Nếu fic không vừa ý bạn đọc hãy góp ý thêm cho mình♡.✧ ✧ ✧ ✧ ✧composed by: Linh Chi…
Edit bìa : NấmĐây là một câu truyện hài hước...Nguyễn Ngọc Mai - Một nhà tâm lý học hiện đại, dấn thân trong nghề đã hơn 10 năm, Ngọc Mai chưa bao giờ tin vào những điều đã xảy ra với mình. Chà, đối với Ngọc Mai, xuyên không vừa là chuyện huyền ảo viển vông ; vừa là chuyện khoa học có thể là sự thật. Tuy vậy, nó đã xảy đến với một người như Mai và tất nhiên, cô rất bất ngờ và vui mừng : Vậy là thuyết của nhà vật lý lý thuyết vĩ đại Albert Einstein là thật rồi! À, nhưng mà, đây là triều đại nào nhỉ? Qua nhận xét khái quát thì.... có vẻ giống bối cảnh trong...bộ..truyện...[ Kẻ tâm thần ]...Yandere?!Đù đù đù đù đù!!!!!!!!!Đời tôi nó khổ! Mãi mới có công ăn việc làm ổn định rồi sau đó là thảnh thơi an hưởng 'tuổi già', không ngờ bị một kẻ cướp vặt trên đường đâm chết ngay tại chỗ! Cứ tưởng là sẽ bình an xuyên vào người nông dân nào đó, nhưng lại xuyên thành nữ phụ tỷ tỷ của một tên đoạn tụ nổi tiếng là tàn bạo nhất Lãnh quốc - thái tử Lãnh Diệu Huyền, đã là đoạn tụ, lại còn là nằm dưới! Đã là nằm dưới, lại còn là Yandere!Các vị không nghe nhầm đâu, tôi nói rất thật, con người tôi vừa nghe qua là đã biết có(không) uy tín rồi. Àiiii, nhân sinh thật khổ ải.Đã có thụ thì phải có công! Và, công xui xẻo của tên thụ Yandere là tướng quân Lãnh quốc - Dật Phong.Sau đó thì....àiiiiii, tôi lười kể quá....các bạn độc giả hãy chui vào cái hố nông cạn này của mẹ Nấm mới đào đi, sau đó sẽ biết =)).....thể loại : nghịch tập, hài, bạch hóa=))…
1.Trước khi gặp Nguyễn Anh Phong, cô sẽ chẳng thích ai cả, cũng sẽ chẳng ấu trĩ hay rảnh rỗi đi yêu thầm một ai. Vậy mà khi gặp cậu, trái tim chẳng biết đã rung rinh từ bao giờ.Đúng trước mặt người xuất sắc như thế, cô nhớ lại Tagore từng viết: "Khoảng cách xa nhất trên thế giới là khoảng cách giữa cá và chim bay. Một ở trên trời, một còn lại, lặn sâu dưới đáy biển." Giờ nghĩ lại, rất giống cô và cậu.2.Kể từ khi nghe được tiếng lòng của Minh Tuệ, Nguyễn Anh Phong không nghĩ tới có một người yêu thầm mình đến mức như vậy.Cậu đang đạp xe đi học lại nghe thấy: "Sao hôm nay mình ngủ muộn quá, chắc cậu ấy đạp xe đi trước rồi." Thế là cậu lại đạp chậm lại, mười lăm phút sau, nghe thấy tiếng lòng của ai đó: "Trời ơi, nhìn thấy cậu ấy rồi kìa."Cậu đang vừa chen hàng được vào quầy ăn sáng thì nghe thấy ai đó kêu ca: "Lỡ chép bài muộn mất mấy phút, giờ chắc chen vào cũng chẳng còn bánh mì rồi. Hu hu hu hu." Cậu đành phải lấy thêm chiếc bánh mì nữa, rồi tìm cớ đưa cho ai kia.💢Hướng dẫn cách đọc truyện ‼️🐤 🐦🐧🐔 Câu chuyện yêu thầm đầy cảm động❌🐵🙈🙉🙊 Chuyện hề của chàng overlinhtinh và nàng overthinking ✅🥰🥰Tên khác của truyện: Sau Khi Crush Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi.…
Một câu chuyện tuổi trẻ, viết bởi những kẻ mộng mơ, dành cho những kẻ mộng mơ.Link podcast của câu chuyện này: https://open.spotify.com/episode/36C9br0zGTYZXnD9idgfsM?si=da7d70f54e1242a3----------------------------------Dưới ánh nắng sắp tàn buổi xế chiều, tôi ngẩn ngơ ngắm từng chiếc lá vàng cố níu mình trên cành cây vài giây trước lúc phải chia lìa. Nhìn chúng chuyển mình rơi xuống lòng đường, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ làm người ta ta nao lòng. Tôi đưa tay đón lấy chiếc lá vàng vừa rơi như để nó nhìn thật rõ một lần nữa vòm cây cao lớn kia, nơi nó dành cả đời để nương náu. Lá xanh chen chúc nhau giành lấy ánh nắng cuối ngày, rồi lại cùng đan lấy nhau mà che chắn từng đợt gió lùa về ngang qua phố. Một kiếp lá xanh chỉ dành trọn cho cây, tới sau cùng cũng chẳng đành lòng chia xa. Mùa thu năm nay vẫn thế. Tôi vẫn ngồi nhặt từng chiếc lá vàng rơi đầy ngõ nhỏ mà nhớ khôn nguôi bao kỉ niệm thuở cắp sách tới trường. Nắng vẫn vàng. Hoa vẫn nở. Lá vẫn rụng. Vẫn khung cửa ấy. Vẫn ngọn cây ấy.Tôi hoài nghi, liệu ngày mai anh vẫn đến?------------------------------------Én, Cúc Cu, Lingg, Diễm, Tli.…
"Hôm nay luyện đề nhiều quá, tớ mệt nên gục đầu xuống bàn nằm nghỉ. Ban đầu chỉ định bụng nhắm mắt một lúc cho đỡ mỏi, nhưng lúc bạn cùng bàn lay tớ dậy, mở mắt ra đã gần 5 giờ chiều. Ánh nắng cuối ngày bao phủ THĐ trong màu hồng đỏ rực rỡ, xen lẫn mây vàng như mỡ gà. Không còn cái nóng gay gắt đặc trưng của hè Hà Nội, tớ có thể cảm nhận rõ ràng một ngày đã trôi qua như thế nào.Hè à... Ra là đã vào hè rồi đấy! Tớ chợt nhận ra thời điểm mình sắp phải chia tay với THĐ ngày càng gần. Cũng có thể sớm hơn nữa. Chia tay với bảng đen, phấn trắng, bàn ghế gỗ, thầy cô, bè bạn đã gắn bó suốt 3 năm.Và cả người mà tớ thích...Tớ gói buổi chiều tàn của mùa hè lớp 12 trong từng dòng chữ gửi đến cậu. Tớ không mong mình như ánh hoàng hôn nhuộm đỏ THĐ, chỉ mong cậu có thể nhớ đến tớ bằng lời chào tạm biệt mà mặt trời gửi đến mùa phượng vĩ đỏ rực cuối cùng của chúng ta."Quyền tắt điện thoại, lại cặm cụi ngồi làm cho xong tập đề dang dở. Mãi đến khi tiếng trống trường vang lên những thanh âm rộn rã, nó mới vội vàng cất vội sách vở bút thước vào cặp rồi đi ra nhà xe cùng lũ bạn.Điện thoại trong túi quần rung lên vài nhịp. Quyền lấy ra kiểm tra, như thói quen đã hẹn trước, Trí khôn của ta đây bình luận vào dưới bài viết của nó:"Thế cậu có định bày tỏ tình cảm với cô bạn ấy không?"Quyền khựng lại đôi chút, rồi nhanh chóng trả lời:"Chắc là... sẽ không đâu."…
nnhygtgfudutudyr8ry7rythyhjhhhhhghhhhhgug8g8gugydu jfygivtycgdinkcyibkcydivyeuvus6fud6d8fusrid6fud7vus5rud7fidugjbkydgidufigt7t6g6h5vtgtjg4tvtvrrrgvfececrvgrvrvecev3vrh7h4dtbunivuduhcucuvxhf kgihxutcutycuc idugu. hdufusivuvkn.nye8 m.yêu maGkgudkgmzzYztTTtTTTTTzzTTGDTSHCYOG7G7C7D6F6D6CYCUCUDHR6E6D77FUFUGUTG8GIVUVUH8GIG9HIG8G87DOG8GG8G8G8V8CYCYDGYFUDGD7G9G8Y99GIG8G8GICUGI LoGIC RUEURUEUWUUEUEUEEUDUUDURDUDUDUDHFFHFHFHHRRURUURIROFUOTJTOTITITIITTITIYI5U6I5IYI £IYIYYUITI5ITIYIRUEUDUWUDHDUUDUFHDHGTHUHTHRYYYYYGFDTTTTYYYUUDGFyfufuugdiruyh6keuytty666uu7q7wuw3u udeueyyeyeurhruueeu7rrurirurhrururfdurhryryeueururuurururururutyr66t6r6r7r6366y3633636363y3y3ueueueueeyeyyewhhwuwueugeyduwtwudgehdywgsheuqdheuedheuyegue7euehddeiiudeueuueueueudyueudududududududueydidgududdydydydydhdueyeywydheyyeyyyyyyyy…
em tự nhận là badgirl mà lại chưa mất trinh ư?…