trung sinh chi nha noi 1573-1622
…
Một tên tự nhận là Unknown G AyatoCậu ta rất bá(tác thík). Cùng xem cuộc hành trình chán nản và có thể yên bình nào (Mình lần đầu viết truyện nên đc thì cho mình ý kiến viết nha ^.*). Chap 1 nếu ai hỏi thì cứ ghi tên truyện trên là đc hehe và thể loại truyện còn đang nghĩ…
" Đến nơi rồi! Em đến đây, người thương""Tôi ghét anh thật sự rồi Jeon Jungkook""Tạm biệt các anh! ""Em gái của các anh đã trở về rồi đây""Làm bạn gái anh nhé. Từ khi gặp em anh mới hiểu thế nào là tình yêu thật sự""Đến cả bạn gái mình anh cũng không có một chút tin tưởng sao? Hoá ra tôi không đáng tin tới vậy! Mình chia tay đi!""Bảo bối! Anh cầu xin em hãy trở về! Anh thật sự rất nhớ em""Chúng ta... quay lại nhé! Anh yêu em!"------------------------------------------------------ 🔥 Đây là đứa con đầu lòng của mình nên sẽ còn rất rất nhiều sai sót, mong mọi người ủng hộ nha. Hi vọng sẽ không nhận gạch xây nhà. Nhưng càng về sau kĩ năng sẽ cải thiện hơn nên rất mong mọi người đừng ngó mấy chap đầu mà đánh giá cả bộ fic nha. 🔥Không chuyển ver, không edit, không lấy đi linh tinh khi chưa có sự cho phép của au nha 🌱Start: 16/05/2019🌱End: Chưa rõ ❤️Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ❤️…
Lời cảnh báo cho mọi người qua câu truyện.Thể loại: kinh dị, ám ảnh, nhân văn.Tác giả: Chu Bá Thông…
Ngô Cẩm Tú: học sinh lớp 10a1 trường BVIS ( kẻ bị chúa bỏ rơi )An Vũ Phong: học sinh lớp 10a1 trường BVISGiang Hựu Thần: học sinh lớp 11a1 trường BVISThái Linh: bạn thân của Cẩm Tú, học sinh trường BIVS…
Thể loại : ngược tâm , ngược thân , xuyên không , HE Tôi cứ mãi chạy theo hình bóng ấy , luôn nghĩ rằng em sẽ luôn ở sau lưng tôi . Phải , em vẫn ở đó nhưng lúc tôi quay đầu lại , em có còn nguyện ý nắm tay tôi ?Nợ người một nụ cười , trả người bằng một đời đẫm lệ .........…
Ai mún đặt ảnh quotes thì vào đây…
Thanh xuân như một cơn mưa rào đầu hạ, Mang phép lạ tưới mát tâm hồn taDù biết nó chỉ là thoáng qua,Nhưng lại có dư vị nhớ mãi.Dẫu cho cơ thể có lạnh giá,Nhưng vẫn tự nguyện đắm chìm.Thanh xuân như là một món quà mà tạo hóa đã mang tặng chúng ta. Nó quý giá và là thứ duy nhất trên cuộc đời này mà chúng ta luôn muốn níu giữ. Cuối cùng món quà nào qua thời gian đều cũng phải cũ đi và trở thành một điều kỉ niệm ghi nhớ mãi trong tim. Nhưng khi nhớ lại bạn sẽ có cảm giác gì ?Hạnh phúc, nhớ nhung hay nuối tiếcNếu như có thể quay về thời gian ấy tôi sẽ học tập chỉ để có thể vào trường đại học tốt.Nếu như có thể tôi muốn chụp nhiều bức ảnh với bạn bè.Nếu như có thể tôi muốn nói với cậu ấy rằng "tớ thích cậu".......................Bạn có nhiều cái 'nếu như' không? Phải chăng chúng ta đã nợ thanh xuân lời xin lỗi?Nếu lúc đó ta đủ trưởng thành thì lúc này chúng ta có còn nuối tiếc?…
Tâm sự những ngày bất ổn…