AllCale: Mùi Mực Giấy
Ngày mở mắt ở nơi xa lạ này, Cale đã ngay lập tức nhận ra có điều không đúng xảy ra với mình. Cậu nhớ rõ bản thân là ai, chắc chắn mình không hề thuộc về miền đất xa lạ trước mắt nhưng lại chẳng thể nhớ rõ được bản thân đến từ nơi nào. Cale sống một cách lấy lệ ở nơi thôn quê đó, một mình, cùng với những người dân đơn thuần xung quanh cho đến khi người đàn ông với vẻ ngoài dữ tợn có thể dọa khóc bất cứ đứa trẻ nào xuất hiện. "Trông thảm hại quá đấy. Đứng dậy và sử dụng cái chân của ngươi nhanh đi." Thật thô lỗ và hung dữ với một đứa trẻ, cậu đã nghĩ thế khi người hầu theo sau ông ta nâng mình dậy khỏi nền đất lạnh lẽo. Cale nhìn người lớn đi phía trước mình. Đó chỉ là một ánh nhìn bình thường, không sợ sệt hay lo lắng chút ít nào. Cale nuốt xuống một ngụm, đè lại cảm giác khó hiểu và trực giác vẫn luôn nhạy bén của mình. Người trước mắt, không có ác ý, chẳng có sự ghét bỏ. Ông ta không có ý xấu, rõ ràng ông ấy muốn chiếu cố cho cậu. Cale đã thầm nghĩ như vậy, nhưng lại không nói ra. Một quý tộc dù có thiện lương cỡ nào thì cũng chẳng thể đột nhiên cưu mang một đứa trẻ mồ côi, và liệu người đàn ông này có thể đối xử với cậu thế nào nếu cậu không thể đáp ứng những yêu cầu của ông ấy? Nhưng Cale không biết, ở tương lai của thật nhiều năm về sau, chính người đàn ông mà cậu cho là sẽ giết chết mình nếu cậu không thể làm hài lòng ông ấy lại là người bảo cậu chính khỏi gia tộc khi người em gái khác cha và chẳng cùng dòng máu kia tạo phản. ----------------…