Tzuyu rất thích các chị trong nhóm TWICE của mình. Cô bé mê mẩn những chiếc răng thỏ xinh xắn của chị Nayeon, phát cuồng vì sự chu đáo của Jungyeon, đặc biệt hứng thú khi ăn chân giò cùng Momo, thần tượng nét tao nhã dịu dàng của Mina, rất thích trêu chọc Jihyo vui vẻ, kết nổ đĩa điệu nhảy đại bàng của Dahuyn, và vô cùng hợp cạ với bạn Chaeyoung. Duy chỉ có Sana là Tzuyu không thể nào "ưa" cho được...…
... Joo Hyun thì quá ngượng ngùng còn Seulgi thì không biết nên bắt đầu từ đâu, nên hai người chỉ đơn giản là chào hỏi nhau như phép lịch sự tối thiểu...…
và dẫu có bị thương, hay bị nỗi cô đơn ăn mòn cơ thể, hân vẫn nhất quyết để yên, chẳng nói với ai, với minji, với bản thân.;;lowercase, ooc, angst.written by @hdeyoo.…
Đây là chiếc fic mình viết riêng cho cảm nhận của chính mình đối với couple JobBas . Nhưng chi tiết trong fic là điều mình nhìn thấy từ tình bạn / tình yêu của chính họ và sẽ không hoàn toàn chính xác với thực tế đâu nhé . Yêu các bạn !…
chuyện kể về cô chủ quán cafe lạnh lùng và nàng là cô tiểu thư đanh đá trong một lần tiểu thư hanni đi cafe đã bị trúng tiếng sét ái tình khi thấy cô chủ quán cafe đang pha chế thế là tiểu thư nhà ta đã tìm cách cua cô chủ quán liệu tiểu thư nhà ta có cua được không hãy xem.🥰…
Và đúng như điều mà cái Trí đang lo lo trong bụng, hình như nhỏ Hân bước hụt, nhỏ hét toáng lên rồi liền biến mất sau mấy búp hoa sen cao quá ngang đầu, nhỏ Hân trượt chân làm cái Trí hốt hoảng, nó ném cái giỏ của mình sang một bên rồi vội vàng chạy thật nhanh đến cái chỗ nhỏ Hân vừa ngã, hai tay tản những bèo sen to tướng ra hai bên, miệng kêu thất thanh.- ÚT HÊN!!- Út Hên, Út đâu rồi! Nó vừa kêu, lòng lại hốt hoảng, nó cứ sợ nhỏ sẽ bị làm sao tại vì cái đầm sen vừa sâu lại vừa nguy hiểm, càng tìm dưới mấy bèo sen mà chẳng có, nó lại càng hoảng hơn. Người nó tái nhợt nhưng chân vẫn cứ bước qua hết từ đầm sen này qua đầm sen nọ miệng không ngừng gọi tên Út Hên của nó.- Trí, Trí tôi đây nè. Bỗng nhiên có tiếng gọi với lại từ phía sau, hóa ra nhỏ Hân đang ở sau một búp sen cao qua đầu nhỏ, hèn gì nãy giờ đi qua đi lại mà vẫn không thấy đâu. Cái Trí nghe tiếng nhỏ Hân liền quay phắt người lại, nhìn thấy Út Hên mà lòng nó mừng rỡ, nó bước mà như cứ như bay, nó cố phi tới chỗ nhỏ Hân thật nhanh mặc cho bùn cứ bắn lên rồi dính bết rịn vào cổ chân và vào đuôi áo nó sau mỗi bước chạy như thế nhưng nó không quan tâm vì nó sợ nếu chạy không kịp đến đấy thì nhỡ đâu nhỏ Hân lại trượt chân rồi biến mất trước mắt nó một lần nữa.…