Tác giả: Tứ Phi 13Thể loại: Võng phối, ngược tâm, ôn nhu tra công x kiên cường ẩn nhẫn thụ, BEVăn Án Đây là câu chuyện về một đại thần võng phối và một trang trí.Lần đầu họ gặp nhau là trên weibo..._Rum_ : Truyện này rất hay nên mình đã repost để đọc offline nhưng chưa xin phép chủ nhà nên các bạn vui lòng không mang đi đâu . Cảm ơn ..... . Nguồn : https://www.google.com.vn/amp/s/tieunguyethanhvan96.wordpress.com/2014/11/20/doan-van-dai-than-hat-cho-em-them-mot-bai-di/amp/ _Rum_…
Sau một khoảng thời gian đau khổ chạy deadline thì tôi ngôi lên đu OTP đây.Ảnh bìa được vẽ bởi tôi nên nhìn xấu ghê hồn ;-;Kì thị LGBT+ hay trúng NOTP thì né ra nha,tôi không nhận gạch đâu ;-;Vì viết còn khá dở nên mong được thông cảm :')!Cảnh báo! OOC!OOC!OOC! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.…
Tâm tư tình cảm gửi gắm cho "Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh" thui chứ không có chi hết"Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh" là một bộ truyện ngôn tình cũng khá nổi ở Việt Nam mình, sách đã xuất bản từ lâu, bìa tái bản cũng rất đẹp. Mọi người có hứng có thể mua về đọc nhé…
Đông Quân Âm Dương gia, Đại Tư Tế Đại Tần - Nguyệt Phách.Mĩ nhân như hoạ, tiêu điều mảnh mai, mỗi bước chân đều run rẩy như sắp ngã. Thân thể ốm yếu bạc nhược, hơi thở mong manh như sắp tàn. Mỗi khi ho khan, mày liễu sẽ nhíu lại, đẹp tới kinh tâm động phách.Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti.Không ai nghĩ đây sẽ là Đông Quân - Đại Tư Tế, dưới một người trên vạn người. Kẻ chỉ nhắc tới danh thôi cũng khiến ngàn người khiếp sợ.Nguyệt Phách..."Từ hôm nay, ngươi lấy danh là Nguyệt Phách, tuyệt xứng với Tinh Hồn. Khí và hình thịnh thì hồn phách thịnh, khí và hồn suy thì Hồn Phách suy. Hồn là sự rạng rỡ của Phách, Phách là gốc gác của hồn. Cả Hồn và Phách không thể xa lìa nhau. Không có Hồn thì Phách không thể tự tại, khiến người ta đa tư lự. Hồn nóng Phách lạnh, Hồn động Phách tĩnh."Hồn phách của trăng đêm, cô tịnh lạnh lẽo. Trăng ở trên trời cao, sao có thể thấu được nỗi niềm chúng sinh. Chúng sinh ngâm thơ về trăng, vậy có hiểu thấu lòng trăng không? Nỗi buồn thiên cổ, nỗi hận ngàn đờiThân thể khắc nghìn văn tự, đôi con ngươi ám đục một mảnh thâm trầm. Nguyệt Phách co người lại, cắn môi tới bật máu, cố kìm lại con ác thú trong người.…