Thuyết Âm Mưu
Tôi đưa người đi bước chân hoa mộng vào đời...…
Tôi đưa người đi bước chân hoa mộng vào đời...…
Một đích viết truyện này là vì nhu cầu của bản thân, tôi không giỏi văn nên là viết truyện không hay và truyện ko có thật, tưởng tượng, chỉ viết cặp trong tag, đa số ngược bot là nhiều, xàm ,cũng có ngọt, không thích xin ra ngoài…
- Có lẽ mỗi tôi ship thuyền này. Ít fic dễ sợ luôn. Này thính này * rắc rắc *…
"Tiến Dũng nhắm mặt lại. Anh đánh. Anh đánh thật. Anh nghe thấy tiếng thầy nhắc "đánh mạnh lên" văng vẳng bên tai. Anh nghe thấy tiếng Đình Trọng của anh bật khóc. Anh nghe thấy tiếng trái tim của mình cuộn lên theo từng tiếng thước mà anh đánh xuống. Anh không biết gì cả. Lúc này anh thực sự không biết gì cả. Anh chỉ biết đánh trong vô thức. Cho đến lúc Xuân Trường giữ tay anh lại, bảo rằng anh đã đánh đủ 15 roi rồi, anh mới từ từ mở mắt ra. Anh thấy Đình Trọng của anh ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh thấy Đình Trọng của anh cắn chặt răng để không bật ra tiếng kêu than. Thả rơi cây thước xuống sàn nhà, anh dìu Đình Trọng của anh dậy""Văn Đức ngồi bệt xuống sàn nhà hứng chịu trận mưa roi từ thầy. Cậu cũng không biết cậu bị cái gì nữa. Rõ ràng biết thầy sẽ giận nhưng cậu vẫn không ngăn được mình nói những câu kiểu thách thức như vậy. Cậu chỉ biết lúc đó, trong lòng cậu chỉ có sự bất mãn, một sự bất mãn chất chứa từ ngày này qua ngày khác về cái thứ kỉ luật mà thầy vẫn hằng tôn sùng. Cậu chán ghét cái cảm giác suốt ngày bị trói buộc, bị bắt giờ này phải làm thế này, giờ kia phải làm thế kia. Sự hà khắc của thầy khiến cậu cảm giác bản thân giống như một cái máy lập trình sẵn. Cậu ghét cái cảm giác đó. Và cậu đã không ngăn được việc thể hiện sự bất mãn kia. Văn Đức cắn chặt răng khi những cơn đau cứ liên tục nhói lên. Nhưng rồi cậu bỗng cảm thấy, hình như có cái gì đó ấm áp vừa ôm lấy cậu, có cái gì đó to lớn vừa che chở cho cậu tránh khỏi trận mưa roi từ thầy. Là Trọng Đại""Được rồi!…
Anh đang ở đâu đấy anh Có hay về em này Anh chắc đang bận với Nơi có tiếng yêu mới Nên anh đâu nào để ý…
Là ai cố chấp, là ai ngu ngốc, là ai chưa từng muốn buông tay, và ai luôn giả vờ ngây thơ...Bùng binh 04051802 muôn thuở, lần đầu mình viết kiểu này nên là mọi người cứ vứt não khi đọc nhá....…
warning ⚠ sếch , ooc…
Rank : #550 - fanfiction [29042018]- Tớ bị cuồng ship cp này các cậu ạ- Nói thật là cặp này đáng yêu vãi#Hitw…
Đỗ Duy Mạnh thích Nguyễn Văn Quyết, anh họ của nhỏ bạn thân Nguyễn Quỳnh Anh. Và bạn thì quá là ngáo ngơ đi, chẳng biết phải làm gì với rung động đầu đời này cả.Thế là, bà Béo vào cuộc giúp ông bạn của mình cưa được anh họ.…
chẳng qua là nhìn thấy bức hình của Dũng thủ môn ôm lấy bé Chinh bé nhỏ của mình ở ngoài sân cỏ nên lên hứng viết 😂😂😂😂😂😂😂Việt Nam Vô Địch ⚽⚽⚽⚽⚽🎆🎆…
em có thể kể ra hơn 10 lí do để yêu anh, dẫu cho anh chẳng buồn quan tâm đến lí do nào cả...…
Một cái hố nữa trong series anh em hihi.Vì tớ rất thích Hà Nội FC với HAGL. Từ cách hoạt động tới lối chơi và cả đối đãi với fan nữa.Nên tớ muốn viết nhiều hơn về anh em các cầu thủ đẹp trai của chúng ta >\\<Điểm đặc trưng của series này là tớ không ship couple nào hết.Và thậm chí là Hà Nội FC cũng không có skinship mấy như HAGL đâu nhé.Nhưng tớ nghĩ nó khá dễ thương và thoải mái. Mong các cậu ủng hộ và vui vẻ khi đọc chúng!…
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN WATTPADNơi mình tự hạnh phúc với những Cp thuyền thúng tự chèo. Đây là tiệm tạp hóa và cái gì cũng có 😄😄😄…
Bối cảnh: Việt Nam trước 1945…
Một vài mẩu Fanfic về các cầu thủ U23 Việt Nam - Xoay quanh về cuộc sống và tình yêu <3…
School 2018 phiên bản U23 Việt Nam😂…
Mấy câu chuyện ngẩn ngơ.Cho 14.…
Đây là lần đầu mình viết về couple này, có sai sót mong các bạn ném đá nhẹ tay :))Nội dung thì các bạn cứ đọc rồi sẽ rõ nha…
Phan Tuấn Tài là thằng em được bố mẹ Mạnh Dũng nhận nuôi nhưng anh lại ghét cay ghét đắng cậu em này.Năm cậu 6 tuổi được bố mẹ anh cho sang nước ngoài sống và 15 năm sau cậu trở về....Vô xem truyện đi nè…
Lần thứ hai viết về Đại Đức, vẫn còn nhiều sai sót lắm, ném đá nhẹ tay nha mọi người =)Nội dung lần này không liên quan đến bóng đá, sự việc trong truyện đều là hư cấu nên xin mọi người không phàn nàn nhé =)…