Babe | NutHong
những mẩu truyện đáng iu…
những mẩu truyện đáng iu…
Nut thích thầm người bạn thân Hong của mình. Là Lykn nhưng không phải Lykn. Họ vẫn là một nhóm nhưng chỉ là một nhóm bạn thân bình thường ở trường đại học, không phải là idol. OOC, hiện đại, happy endingPairing: NutHongCameo: LyknTruyện hoàn toàn là hư cấu, không áp đặt lên đời thực!#1 nnutdan#1 hongshihoshi#1 nuthong#2 lykn…
Chulalongkorn - ngôi trường đại học danh giá nhất Thái Lan, nơi hội tụ những con người tài năng và cũng là bối cảnh của những mối quan hệ đan xen.Nut - sinh viên khoa Kinh tế Quốc tế, nổi tiếng nhất trường nhờ thành tích, ngoại hình và gia thế.Hong - chàng sinh viên khoa Nghệ thuật, tự do, phóng khoáng nhưng mang trong mình tuổi thơ đầy tổn thương.Qua mối tình nổi tiếng của Tui (bạn thân Nut) và Lego (bạn thân Hong), hai người vốn không cùng thế giới lại chạm mặt nhau. Từ những xích mích nhỏ vì khác biệt quan điểm, họ dần bị cuốn vào một chuỗi sự kiện vừa bất đắc dĩ, vừa khó đoán - nơi khoảng cách giữa "không ưa" và "không thể rời xa" ngày càng mong manh.Truyện lấy cảm hứng từ bộ phim "Khó dỗ dành"…
"Sao cậu không bao giờ chịu lo học hành vậy?""Còn cậu lúc nào cũng sợ ma là sao?"…
"Liệu tình yêu của các người có phải sự ràng buộc do lời nguyền định đoạt?"…
Thể loại: học đường, texfic kèm văn xuôi,HEĐọc vui nha 🫶Wattpad 1 số bạn có thể bị lỗi nên sẽ thấy tui up chap 1, 2 hai lần🤡…
Tất cả nội dung đều dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng cân nhắc trước khi đọc.…
chả cần làm gì, chỉ cần ở cạnh nhau thôi là đáng yêu lắm rồi…
Ghé shop tớ đọc thử ná🫶KHÔNG COPY HOẶC LẤY Ý TƯỞNG DƯỚI MỌI HÌNH THỨC…
Những one shots về One Piece ^_^Cp: LawLu và LuNa…
Kinh dị tòa chung cư, ma hài, nói chung là đủ thứ..... Lần đầu viết truyện kinh dị Mấy bạn đọc mong mấy bạn cmt góp ý cho mình thêm ạh :D…
Tên truyện: Tôi vậy mà lại yêu một quản gia ngốc Thể loại: đam, niên hạ, ngọt, sủng, hài, ooc, thiếu gia lạnh lùng lưu manh dễ ghen công × quản gia dễ dụ có chút ngốc xinh đẹp thụ, HEhttps://www.wattpad.com/story/262392543?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details&wp_uname=Chonnunu_1707Chuyển ver đã có sự đồng ý của chị _Wweazz_ww. Vui lòng không mang đi nơi khác ạ…
Đây là câu chuyện hoàn toàn dựa vào sự tưởng tượng của mình. Đặc biệt hơn, câu chuyện mình viết chỉ đang mượn tên nhân vật. Cốt truyện và mạch câu truyện sẽ hoàn toàn khác với phim. Sẽ có những khúc hơi thiên về hướng 18+ xíu nên mong mọi người hãy hoan hỉ mà đọc fic của mình một cách vui vẻ và đầy trọn vẹn nhá.Nếu trong suốt quá trình đọc, có chỗ nào sai xót mong mọi người cùng đóng góp và ủng hộ mình nhá…
Tuyển tập những cốt truyện khác nhau của NutHong. Đầy đủ mọi thể loại…
Warning: Dịch có hơi bựa và thoát nghĩaLink nghe Engsub: https://www.youtube.com/watch?v=ADxlJCZ0Ti0Vì wattpad không có màu nên thím nào thấy khó đọc thì vào đây: https://nguyetmi.wordpress.com/…
Ánh đèn vàng hắt xuống đôi bàn tay đang chơi đàn. Mưa ngoài khung cửa vẫn rơi, đều và buồn như nhịp tim của thành phố. Khi bản nhạc kết thúc, chỉ còn lại hơi cà phê ấm và tiếng thì thầm khẽ giữa hai người xa lạ - một câu nói vụng về, nhưng đủ để thay đổi tất cả.*Vui lòng không chuyển ver, edit, re-up dưới mọi hình thức. [Only In Wattpad]…
"Anh chẳng là cái thá gì trong mắt tôi đâu!"…
"Tôi tưởng cái này chỉ duyên vợ chồng mới giúp được?"…
Thanh xuân ấy, có một người lặng lẽ bước vào tim - và im lặng rời đi."Có những người không thuộc về ta, dù cả thanh xuân ta chỉ thuộc về họ."Năm mười bảy tuổi, Nut gặp Hong - cậu học sinh mới chuyển từ Bangkok, luôn ngồi cuối lớp với ánh mắt buồn nhìn ra cửa sổ. Không ai thật sự thân thiết với Hong, ngoài Nut - người duy nhất mang cho cậu hộp sữa chua không đường, và một tình cảm không tên.Giữa những buổi tan học cùng nghe nhạc, những chiều mưa mắc kẹt lại lớp học, Nut và Hong dần trở thành hai đường thẳng song song - không cần tỏ tình, không cần nắm tay, chỉ cần ở bên nhau là đủ. Nhưng rồi, như bao câu chuyện tuổi trẻ, một người buộc phải ra đi. Hong chọn Nhật Bản, còn Nut ở lại với Chiang Mai, cùng lời hứa chưa kịp thốt.Nhiều năm sau, Nut là một biên kịch nổi tiếng với những kịch bản buồn về những người đã lỡ. Trong một buổi ký sách ở Kyoto, anh không ngờ lại gặp lại người từng là cả bầu trời của thanh xuân mình - với ánh mắt một mí xưa cũ, và một lời chưa kịp nói ngày ấy:"Anh còn đợi em không?"…