Tìm Được Em

- Heechul, chia tay đi

- Lý do?


- Tôi mệt rồi. Và anh không cần phải gượng ép bên tôi nữa

- Em muốn như vậy sao, Jungsoo?

- Phải!

- Ok. Tôi chiều ý em

- Tạm biệt. Tôi mong vĩnh viễn không phải gặp anh

Nói rồi Jungsoo bước đi mà không quan tâm Heechul có phản ứng ra sao. Dù sao cũng đã chia tay rồi, mọi chuyện đã chấm dứt rồi
-----------------------------------------------------------

- Jungsoo

- In Young, sao chị xuống đây? Chị chưa ngủ sao?

- Phải. Chị chưa buồn ngủ. Em không ngủ được sao?

Ngồi xuống bên em trai, In Young quan tâm thăm hỏi

- Không có gì, chỉ là em muốn thức thôi.

- Jungsoo, em là em trai chị, em nghĩ gì không lẽ chị không biết sao? Đã hơn năm năm rồi, em còn chưa quên được cậu ta hay sao?

Đứa em trai đáng thương của cô, suốt năm năm qua luôn gượng ép chính mình, điên cuồng làm việc chỉ vì muốn bản thân không được rảnh rang, muốn đầu óc không nhớ đến người kia. Park Jungsoo yêu Kim Heechul. Park Jungsoo không phải là gay, chỉ là vô tình yêu phải Kim Heechul.

Em trai cô sẵn sàng buông bỏ kiêu ngạo của bản thân để theo đuổi anh ta, cứ ngỡ là có hạnh phúc trong tay, có ai ngờ được thì ra mọi chuyện đối với Kim Heechul chỉ là chơi đùa cho vui. Ngày chia tay Kim Heechul, lần đầu tiên cô thấy Jungsoo khóc, lần đầu tiên cô nhìn thấy Jungsoo yếu đuối. Sau ngày hôm đó, thằng bé hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn trở thành một cỗ máy chỉ biết điên cuồng làm việc. Và bây giờ, hiếm khi có dịp nghỉ ngơi thì thằng bé lại ưu sầu.

- Jungsoo, có lẽ trong quá khứ, em đã từng yêu điên cuồng để rồi chịu tổn thương. Nhưng Jungsoo, dù cho người em yêu trong tương lai là nam hay nữ, già hay trẻ, khỏe mạnh hay ốm đau đi nữa, chỉ cần em yêu người người đó và người đó cũng yêu em thì còn gì phải lo lắng

Tạm ngừng một chút, In Young cầm lấy bàn tay của Jungsoo, sau đó cô chậm rãi nói tiếp

- Jungsoo, trên thế giới này không phải chỉ có mỗi mình Kim Heechul xứng với em, không phải chỉ có mỗi Kim Heechul có thể khiến em yêu. Vẫn còn có người khác sẽ khiến em yêu, yêu thương em, trân trọng em. Chị biết, em sẽ không đồng ý, thậm chí là trả lời rằng em sẽ không yêu nữa. Nhưng Jungsoo, cuộc đời ai không từng phạm phải sai lầm chứ. Chỉ cần biết sửa đổi là được. Kim Heechul không biết trân trọng em, đánh mất em, là do cậu ta ngu dốt. Em không cần vì cậu ta mà đánh mất cả đời này. Park Jungsoo vẫn còn có người yêu, vẫn còn tương lai phía trước, còn nhiều người cho em lựa chọn mà. Đừng vì lưu luyến một cái cây mà bỏ qua toàn bộ khu rừng chứ?

Park Jungsoo im lặng nhìn chị gái mình. Anh biết chị nói đúng, anh biết bản thân không nên nhớ người kia nữa. Chỉ là, đâu phải muốn là được. Năm năm, có lẽ đã đến lúc anh nên tìm một người để yêu rồi

- Em biết. Em đã tập quên và có lẽ em đã quên được. Chị nói đúng. Em không thể vì Kim Heechul mà bỏ qua toàn bộ những người khác được. Sẽ có người yêu em

Nghe Jungsoo nói những lời đó, trên gương mặt In Young hiện lên nụ cười gian xảo. Chưa kịp để Jungsoo hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột ngột bị kéo đứng lên, sau đó bị người khiên lên vai đem đi, Jungsoo chỉ còn nhìn thấy nụ cười gian trá trên gương mặt của chị gái mình
-----------------------------------------------------------

Người nọ vác anh đi qua phòng khách, lên lầu, đem anh vào phòng ngủ, đá một cước đóng cửa. Trong phòng yên tĩnh lại không bật đèn, tiếng thở phẫn nộ của người nọ hổn hển rõ ràng. Jungsoo vẫn cúi đầu đứng yên, một câu cũng không nói. Anh thật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Người nọ tựa hồ thoáng kiềm chế trong chốc lát, hít sâu vài cái, mới xoay người lại nắm lấy cằm anh

- Em không muốn giải thích một câu với tôi sao? Hả?!

Lực tay người nọ thật lớn, nắm cằm anh thật mạnh làm anh đau. Anh bị bắt ngửa mặt lên, ánh vào mắt là một đôi con ngươi gần như muốn phun lửa, ngũ quan người nọ nguyên bản đã quyến rũ lạnh lùng lúc này càng có vẻ đáng sợ. Giải thích? Muốn giải thích cái gì? …

- Tôi không nghĩ mình cần giải thích với anh điều gì. Chúng ta đã chia tay rồi

Người nọ mạnh bạo nâng cằm anh lên thật cao, anh gần như đứng không được

- Tôi đã chịu đựng không tìm đến em, còn luôn chờ đợi em suốt năm năm, em lại coi tôi là kẻ ngốc mà đùa giỡn a. Muốn đi tìm người khác sao?

Jungsoo khẽ nhếch miệng, còn muốn giải thích, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt trước mặt đột nhiên phóng đại, còn không có kịp phản ứng, môi đã bị ngăn chặn. Khí tức xâm lược của đối phương theo hôn môi ập đến, toát lên miệng mũi anh. Đầu lưỡi người nọ truy đuổi cái lưỡi anh không chỗ trốn, hút hết nước bọt trong miệng anh nuốt vào trong bụng. Jungsoo bị hôn quá thô bạo theo bản năng muốn lui mặt về phía sau, người nọ lại dường như rất không hài lòng, buông tay đang kiềm chế cằm anh, thay đổi vươn ra phía sau nâng đầu anh, dễ dàng làm sâu thêm hôn môi.

“Ưmm…” Anh bị hôn đến sắp hít thở không thông, đứng cũng không vững gần như vô lực. Anh giãy giụa muốn đẩy người nọ ra nhưng tay lại mềm nhũn không có khí lực gì, đánh vào người nọ giống như đánh vào bông. Anh đành phải liều mạng quay mặt về một bên để lệch đi, muốn thoát khỏi môi lưỡi người nọ, người nọ không kiên nhẫn dùng hai tay ôm mặt anh, không nỡ buông ra mà vẫn mút vào, gần như muốn đem linh hồn anh cũng hút đi. “Ưmm! …” Đợi cho người nọ rốt cuộc hôn đủ chịu buông ra, anh mới từ trong tình trạng thiếu dưỡng khí hồi phục, đầu óc cũng hơi thanh tỉnh một chút, nhưng mặt thì vẫn nóng.

- Kim Heechul! … Anh làm gì vậy?!

- Tôi làm cái gì? Em không cảm thấy sao?

Người nọ nói rồi cởi áo khoác ném qua một bên.

- Anh…

Jungsoo mơ hồ cảm thấy vẻ mặt người nọ có chút không đúng, dường như giận dữ hơn bao giờ hết, nhưng biểu tình lại lạnh lùng vô cùng. Anh sợ hãi mà nghĩ phải rời khỏi đây, vừa mới di chuyển đã bị người nọ một phen kiềm chặt cổ tay, vài bước kéo tới bên giường. Jungsoo mất thăng bằng mà ngã xuống giường, mới vừa chống dậy thì thấy người nọ cởi áo len trắng cúi người xuống, tay trái bắt đầu cởi bỏ cúc quần áo, tay phải thì chống xuống bên cạnh thân thể anh, gần như hoàn toàn ngăn chặn không cho anh đứng dậy. Mặt người nọ tựa vào rất gần, cho dù Jungsoo đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng bản năng tự nhiên mách bảo cho anh biết tình huống này không đúng. Tư thái của người nọ - giống như dã thú sắp vồ con mồi…

- Kim Heechul… Anh muốn làm cái gì…???

- Làm gì sao? Đương nhiên là khiến em thuộc về anh. Park Jungsoo em nghe cho rõ, thân thể em, trái tim em và cả linh hồn em, đều là của Kim Heechul tôi. Đừng bao giờ mong tôi sẽ buông tay em một lần nữa

- Anh… Anh điên rồi?!

- Tôi đương nhiên điên rồi. Tôi đã sớm điên rồi! Bằng không tại sao nhịn đến bây giờ!

Kim Heechul nói xong thì nắm lấy cằm anh, thô bạo mà cắn lên môi anh. Jungsoo hiện tại như cá nằm trên thớt, ra sức giãy giụa đẩy đầu người nọ. Heechul thoáng nâng lên một chút, Jungsoo đã nhân cơ hội nhổm người dậy muốn bò xuống giường. Heechul duỗi tay ra bắt được cổ tay anh cố định ở đỉnh đầu, tay anh bị kéo đau chỉ có thể thuận theo lật người nằm ngửa. Anh giãy giụa đá hai chân, Kim Heechul “hừ” một tiếng dùng đầu gối đè lên hai đùi anh, tay kia túm qua quần áo trên mặt đất bắt lấy cổ tay anh, đem hai tay anh trói trên đỉnh đầu.

- Không… Không cần…

Jungsoo run rẩy khóc lại kích thích dục hỏa người nọ càng mạnh. Thanh âm người nọ càng thêm khàn khàn, dán vào mặt anh mà nói

- Em thật ra rất biết câu dẫn tôi

- Không! … Ưm…

Mọi lời nói của anh đều bị hôn môi như bão tố của người nọ cuốn đi. Kim Heechul xé áo khoác anh ra, lại cởi bỏ nút quần áo trong của anh, tháo từng cái ngại quá chậm liền dùng lực một chút làm nút áo rơi vãi khắp nơi. Y một bên làm sâu thêm hôn môi, một bên luồn tay vào ngực anh vuốt ve da thịt anh. Mềm mại nhẵn nhụi, gần như muốn hút tay y vào. Kim Heechul buông môi anh ra, thoáng nâng thân thể lên, anh như được đại xá mà hô hấp không khí, ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt hồng nhuận, môi khẽ nhếch để thở lại hồng hồng giống như anh đào.

Y dời tay đến ngực anh, lộ ra da thịt trắng trẻo, hướng lên trên chính là hai khỏa đầu nhũ phấn hồng, vì ở trong không khí rét lạnh hơi hơi co rúm lại. Kim Heechul cảm thấy phía dưới của mình mạnh nhảy lên một chút.

- Không… Không cần… Cầu anh…

Trong khi Jungsoo khóc không thành tiếng mà khẩn cầu, y cúi thân thể xuống ngậm vào đầu nhũ phấn hồng. “A! …” Đây là cảm giác kỳ dị xa lạ gì? Tựa như dòng điện chảy qua toàn thân, anh lập tức ức chế không được mà rên lên. Tay phải người nọ nắm đầu nhũ bên phải của anh, có khi vuốt ve có khi đảo quanh, vị trí mẫn cảm kia chưa từng bị đối đãi qua như thế, khoái cảm điên cuồng mà nảy lên, làm cho anh kêu ra tiếng, rồi lại hội tụ xuống đến nơi đáng thẹn kia, anh có thể cảm giác được phía dưới của mình nhất định đã đứng dậy…

Anh muốn cắn chặt môi, không cần phát ra âm thanh cảm thấy thẹn, nhưng người nọ không ngừng khiêu khích đầu nhũ anh, anh căn bản không khống chế được… Nướt bọt theo khóe miệng chảy xuống, lại bị người nọ giống trân bảo nhanh chóng hút đi, thuận tiện ở lại trong miệng anh quấy đảo một phen. Tay trái y gảy đầu nhũ anh, tay phải cởi bỏ dây nịt của anh, kéo quần xuống lộ ra quần lót màu trắng bên trong, lập tức thở dài một tiếng

- Thật là mẫn cảm a… Mới chạm vào cưng một chút, nơi này đã ẩm ướt thành như vậy…

- Ô ô…

Người nọ nói ra ngôn ngữ tục tĩu đáng thẹn lại đem đến khoái cảm lớn hơn nữa, anh liều mạng lắc đầu, giống như làm vậy có thể phản đối lời nói của người nọ. Kim Heechul cầm thứ yếu ớt của anh, mới ma xát vài cái, anh đã hoàn toàn chịu không nổi mà toàn thân phát run, trước mắt một đạo bạch quang hiện lên, cứ như vậy tiết ra.

- Thật nhanh.

Kim Heechul cởi ra quần lót dính dịch thể. Anh quay đầu sang một bên thở, nước mắt cũng khống chế không được mà trào ra. Bỗng nhiên dưới thân đau xót, anh đau đến “A” mà kêu lên

- Anh còn muốn làm cái gì?

- Em không nghĩ thế này là xong rồi đi?

Người nọ kéo lên khóe miệng cười cười, đưa tay dính một chút dịch thể thăm dò vào phía sau anh

- Em thích rồi, nhưng tôi còn chưa đâu

- Kim Heechul… Anh…

Jungsoo dự cảm một cơn ác mộng lớn hơn nữa đang đến. Mà anh hiện tại, cái gì cũng không làm được… Chỉ có thể chờ ác mộng buông xuống… Hạ thân bị dị vật xâm lấn đau đớn khiến cho anh co chặt lại, người nọ nhăn mày

- Kẹp chặt như thế làm gì? Thả lỏng thả lỏng! Phía sau của em chặt quá.

Tên khốn kiếp này! …A … Thật sự đau quá… Tại sao muốn đi vào nơi đó?… Đã tiến vào ba ngón tay… hắn rốt cuộc muốn thế nào?…Hậu đình xử nữ tương đối nhanh, y đã vạn phần cẩn thận rồi. Nếu cứ như vậy mà vào, không phải y bạo liệt mà chết, thì là anh đổ máu mà chết. Y kéo hai chân anh tách ra, trực tiếp dùng đầu lưỡi thăm dò vào tiểu huyệt chật hẹp. “A! …” Anh gần như muốn từ trên giường bắn lên, mặt cháy sạch hơi nước: sao lại có loại chuyện này… Hắn rõ ràng dùng lưỡi…

- Không cần… rất bẩn … A! ──

Thừa dịp Jungsoo thả lỏng huyệt khẩu, Heechul đâm mạnh tiến vào. Anh cảm thấy cơ thể bị xé rách, phía sau vừa nóng vừa đau, nhất định…chảy máu rồi…

- Đau quá… anh đi ra ngoài…

- Em nhịn một chút… Rất nhanh là tốt rồi…

Heechul nằm ở trên người anh hít thở. Bên trong thật sự rất chặt, đáng lẽ nên khuếch trương thêm một chút nữa mới tiến vào. Bất quá y thật sự là nhịn không được. Y đã muốn nhịn năm năm, lấy tính nhẫn nại của y, nhịn nữa thì y nên đổi họ đi là vừa. Kim Heechul hôn anh, đưa tay bao quanh nơi đó ma xát, dời đi một ít chú ý, một bên chậm rãi luật động di chuyển. Đau đớn qua đi, khoái cảm từng đợt từng đợt dâng lên, anh không phát hiện thanh âm của mình đang chậm rãi thay đổi. “Ưmm~…” Rên rỉ dâm đãng thế này không thể nghi ngờ là thuốc kích dục mãnh liệt nhất, y vốn nghĩ sẽ làm từ từ, bị một chút kích thích nhịn không được mạnh mẽ quấy đảo lên.

“Ưm! … A! …” Khoái cảm thật lớn đánh thẳng về đỉnh đầu, cùng chút tiền diễn vừa rồi hoàn toàn không thể so sánh, đầu ngón chân anh đều cong lại, nhịn không được rên lên, quả thực như lửa cháy đổ thêm dầu.

- Chậm… Chậm một chút…

Anh nhịn không được cầu xin tha thứ, người nọ lại di chuyển càng lợi hại hơn, mỗi một lần đều đâm đến sâu bên trong, anh gần như cũng bị đâm bay lên. Thô lớn nóng bỏng của người nọ ở trong thân thể của anh tiến tiến xuất xuất, mỗi lần đi ra anh đều nghe được tiếng nước dâm mỹ … Phía dưới thế nhưng lại vô sỉ mà sưng to lên, lay động theo từng lượt ra vào hung ác của người nọ… Một màn tục tĩu không chịu nổi này làm anh trực tiếp bắn, bạch trọc văng khắp nơi, loang lổ trên bụng cùng bốn phía trên dra giường.  Phía sau co rút một trận, Heechul đưa tay niết mạnh gương mặt đẫm lệ của anh

- Kể từ bây giờ em là của anh, mãi mãi là như thế

Thấy anh mắt ngấn lệ lắc đầu, người nọ lại nói

- Không nghĩ tới em lại mẫn cảm như thế, bị anh cắm vào liền bắn.

- Ô…

Anh còn không kịp nói cái gì, đã bị người nọ trở mình làm anh quỳ úp sấp xuống trên giường, đầu vùi ở hai cánh tay, cái mông cao cao nhếch lên, vừa vặn tiện lợi cho người nọ bốn phía thảo phạt. Lại là một đợt tiết tấu cùng lực đạo đều làm cho anh chịu không nổi công kích mãnh liệt, vật kia trong cơ thể, độ cứng cùng nhiệt độ so với vừa rồi lại càng sâu, anh cảm thấy hoàn toàn là một cây sắt nóng bỏng đang ở trong cơ thể ra vào, anh quả thực sẽ bị xuyên thủng…

- Kim Heechul… Từ bỏ… Thật sự không cần…

Anh nhân lúc bên trong lay động nhẹ nhàng miễn cưỡng nói, lại bị người nọ đưa tay kéo mặt qua mãnh liệt hôn lên. Hô hấp người nọ phun vào lỗ tai anh ngày càng nặng, tần suất nhanh hơn, anh hoàn toàn theo không kịp… Cuối cùng người nọ gầm nhẹ một tiếng, từng đợt chất lỏng nóng bỏng bắn vào chỗ sâu trong cơ thể anh, Jungsoo bị nóng lập tức bắn lần thứ ba, rồi trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

- Năm năm là đủ rồi. Jungsoo, cho dù phải bẻ gãy đôi cánh của em, bẻ gãy đôi chân của em, giam cầm em trong lồng sắt để em không thể rời đi khỏi tôi, vậy nên dù là đê hèn cỡ nào tôi cũng làm. Một lần buông tay em là đủ rồi, tôi sẽ không để có lần thứ hai đâu.

Kim Heechul khẽ thì thầm vào tai Jungsoo, trong mắt y hiện lên tình yêu sâu đậm mà cũng điên cuồng. Vòng tay ôm lấy người yêu vào trong lòng mình, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Fic này được chỉnh sửa từ 1 chương truyện nằm trong bộ truyện đã bị bỏ đăng trên wattpad của mị. Mị chẳng nhớ nỗi nguyên nhân sinh ra chương H này đâu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top