Chương 6 - Âm Thanh Của Nhịp Tim (Phần 1)
Xe lăn êm trên đường dẫn vào khu y tế tư nhân, lướt qua hàng cây được tỉa gọn, qua cổng trắng sáng bóng, qua vườn khô chu trình ánh sáng. Trong khoang xe, mọi thứ gần như im lặng — không có radio, không có cuộc gọi, chỉ có tiếng điều hòa đều đều như một máy đếm nhịp vô tri. Cửa kính phản chiếu khuôn mặt Ling: mảnh, phảng phất xanh, đôi mắt mở nhưng xa. Mặt đường dội lại mảnh ngọn đèn, một loạt những vệt sáng trôi ngang qua như những thước phim bị bỏ dở.
Cô đặt bàn tay lên đùi, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tấm vải, rồi khép lại. Đó là một thói quen — kiểm tra, cảm nhận, an tâm với cái chạm nhỏ để biết mình còn ở đây, còn có thể đặt tay lên bộ đồ mình đang mặc. Cảm giác không phải để trấn an bản thân khỏi sự đau đớn; nó giống một phép thử xem trái tim vẫn nằm đúng vị trí, vẫn giữ nhịp trong cái thinh lặng bình thường của buổi sáng. Nhịp tim là một âm thanh không được phát ra trong xe; nó chỉ có thể được nghe bằng cái cảm giác ở ngực, bằng cái rung nhẹ khi cô cố nuốt một câu thoại không thành lời.
Bên ngoài, thành phố chuyển động theo thói quen của nó: những tòa nhà kính, vài chiếc xe chạy nhanh, một người đi bộ cúi đầu dưới mưa bụi. Bên trong xe, thời gian như co lại, gãy từng khúc. Ling không nhìn ra đường; mắt cô dán vào hình phản chiếu của mình. Người phụ nữ trên kính ô tô là tổng hợp của những vai diễn, các bài phỏng vấn, các poster, và cả những đêm đơn độc mà không ai biết. Hôm nay, người phụ nữ ấy đang đi làm một việc rất thường nhật — một cuộc kiểm tra định kỳ — nhưng đối với cô, định kỳ có thể chứa đựng một điều khác: một bản án hoặc một lời bào chữa.
Người lái xe mở cửa cho cô ở lối đưa đón riêng. Khu vực tiếp tân của phòng khám tư bày bằng đá granite, có ghế da lớn, những bông hoa trống trải trong bình thủy tinh. Mọi thứ sạch, bóng, biết cách tỏ ra ấm áp mặc dù thiếu hơi người. Bà Chan đã chờ sẵn ở sảnh — đứng nghiêm, tay giữ túi y tế nhỏ có thuốc và vài thứ cần thiết. Bà vừa thấy cô bước ra, mắt bà khép lại một cách tự nhiên: đó là cử chỉ của người đã quen sống với những biến cố lâu dài; sự lo lắng nằm trong đó nhưng được gói thành một bờ vai kiên định.
"Tiểu thư," bà nói, giọng thấp để người ở gần không nghe thấy, "bác sĩ đã chuẩn bị sẵn lịch. Chúng ta chỉ kiểm tra nhanh như lời họ bảo." Bà Chan đưa cho cô cái clipboard chứa giấy tờ, nhưng tay bà không run. Ling nhận lấy, mỉm một nụ cười nhỏ — đó là nụ cười của người đã học cách làm dịu người khác bằng nụ cười, ngay cả khi trong lòng mình đang cào xé bằng những câu hỏi không có câu trả lời.
Hành lang dẫn vào phòng khám có ánh sáng trắng. Ánh sáng ở đây không ấm; nó sạch đến mức có thể đánh lừa thị giác, khiến những vết nhăn trên da trông sắc hơn, những khoảng tối trở nên sâu hơn. Thứ ánh sáng đó làm mọi thứ trung thực. Cô bước theo bà Chan, đôi giày dán sàn không phát ra tiếng, như thể cả cơ thể cô đang cố gắng giữ mọi cử động ở mức vừa đủ để không kích hoạt một phản ứng.
Trong phòng chờ nhỏ trước phòng siêu âm, vài người ngồi đọc tạp chí, ánh mắt họ lơ đãng. Một đứa trẻ nắm chặt viên kẹo trong tay; một người đàn ông trung niên nhìn ra cửa sổ như tìm kiếm điều gì đó ở xa. Không ai chú ý đến cô, và cô cũng không muốn bị chú ý. Việc này làm cô an tâm theo một cách kỳ lạ: sự vô danh trong một không gian đầy người là loại an toàn hiếm hoi mà cô chưa từng có trong suốt thời gian làm nghề.
Ngồi trên ghế, cô tháo khăn mỏng, đặt nó lên đầu gối, chậm rãi. Mọi hành động đều có độ trễ nhỏ, được tính toán. Một trợ lý y tá tiến đến, nở một nụ cười chuyên nghiệp, hỏi vài câu thông thường — tiền sử bệnh, các loại thuốc đang dùng, ngày tháng gần nhất của các triệu chứng. Cô trả lời ngắn gọn, đúng như một bản tường trình: không có thay đổi đột ngột, vẫn dùng thuốc hỗ trợ theo lịch, vẫn tránh vận động gắng sức. Những câu trả lời ấy là những viên đá lót con đường hàng ngày: ổn định, quen thuộc, dễ dự đoán. Chúng tạo nên một lớp bảo vệ mỏng manh.
Cô bước vào phòng siêu âm. Máy lớn đứng đó, mặt phẳng phản chiếu ánh sáng, màn hình đen-nâu im như một hồ nước. Nhân viên y tế mời cô nằm, đặt miếng gel mát lên ngực, miếng gel gây ra một luồng lạnh chóng qua như một nhát cắt không đau — chỉ là một cảm giác nhắc nhở rằng có công nghệ, có thiết bị, và rằng cái thân thể cô đang được phát hiện, được đọc. Kỹ thuật viên thao tác máy chậm, tiếng máy phát ra những tiếng kịch kịch mộc mạc, những giai điệu kỹ thuật trở thành một nhịp điệu lạ lùng. Cô nhìn lên trần, ngắm cái gờ trần đơn điệu, tập trung vào điểm đó để không để bản thân quay cuồng trong các con số vô hình.
Sau siêu âm là điện tâm đồ. Các miếng dán dán trên ngực như những dấu chấm trắng. Mỗi miếng chạm nhẹ vào da cô với một cảm giác trống rỗng. Màn hình hiện các đường kẻ đọc sóng; kỹ thuật viên thì thầm vài điều vào micro, ghi lại đoạn, tháo ra. Những đường ấy sẽ được gửi cho bác sĩ — những đường vừa dài vừa ngắn — một bản dịch thô của cái nhịp mà cô luôn nghe bằng cái cảm giác trong lồng ngực.
Có một khoảnh khắc khi người ta đo huyết áp. Cái vòng bít ôm quanh cánh tay cô, căng lên, rồi xẹp. Con số hiện lên như một bản tuyên cáo nhỏ: không phải là kết luận, chỉ là dữ kiện. Cô nhìn con số rồi nhìn ra cửa sổ. Mọi thứ vẫn nằm ở vị trí của chúng, nhưng trong lòng cô có một thứ di chuyển, chậm nhưng đều — giống như một dòng nước dưới băng.
Khi các thủ tục chấm dứt, một y tá đưa cô vào phòng chờ nhỏ khác — phòng bác sĩ. Nội thất nơi đây khác với ngoại thất hành lang: có sách y học đóng bìa da, có ánh sáng được làm ấm giả tạo, một vài bức tranh nhỏ rải đều trên tường. Phòng họp riêng cho bệnh nhân giàu có: sạch, tinh tế, nhưng thiếu hơi ấm người. Hai chiếc ghế da đối diện bàn gỗ. Bà Chan ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt chiếc túi thuốc như một vật neo.
Bác sĩ đến muộn vài phút; ông mặc áo blouse sáng, dáng đi nhanh, khuôn mặt che giấu cảm xúc. Có một thói quen trong phòng khám này: mọi người cố giữ khuôn mặt như những trang báo, không để cho biểu cảm vượt ngữ. Bác sĩ ngồi xuống, mở hồ sơ, rồi nhìn cô. Ánh mắt ông đi qua những trang kết quả như người đọc một văn bản chuẩn bị; có một khoảng lặng kéo dài — không phải im lặng cần thiết cho tôn trọng, mà là sự im lặng của người giữ thông tin.
Ông bắt đầu đặt vài câu hỏi để kiểm tra sự tương đồng giữa lời khai và kết quả. Cô trả lời chậm, hơi nhỏ: "Không đau ngực trước đó, chỉ mệt, đôi khi hụt hơi lúc leo cầu thang." Câu trả lời là một sự cố gắng để đưa bác sĩ vào một bối cảnh bình thường, để định vị mọi thứ trong vùng an toàn "chưa nặng".
Bác sĩ đọc qua hồ sơ; đôi tay ông dừng lại ở phần cuối: kết quả siêu âm, điện tâm đồ, một dòng ghi chú kỹ thuật. Ông ngẩng lên, nhìn cô bằng một ánh mắt thăm dò vừa chuyên môn vừa nhân văn. Giọng ông không gấp; ông bắt đầu bằng những lời chuẩn bị. Trong miếng im lặng ấy, tim cô đập như tiếng máy móc nhỏ trong khoang xe: một âm thanh riêng, rất rõ rệt, khiến cô buột miệng đặt tay lên áo len như để kiểm tra một lần nữa.
"Chúng ta có vài thay đổi so với kết quả trước đây," bác sĩ nói, giọng ôn hòa mà sắc bén như ánh đèn. Ông không nói nhiều — ông đã học cách dùng câu ngắn. "Tôi muốn trao đổi thêm vài chỉ số với cô." Ông mở một trang kết quả, ngón tay chỉ vào một chỗ, rồi nhìn cô chậm rãi. Cái khoảng nhịp giữa câu ông và câu tiếp theo như một đường kéo dài; nó tạo ra một vết rạch nhỏ trong ngày cô tưởng là bình thường.
Cô nghe được từng tiếng thở của mình, như thể âm thanh ấy bây giờ là thứ duy nhất có thật. Bà Chan cúi đầu, tay bà siết chặt chiếc túi thuốc. Mọi thứ im bặt, chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo trên tường tích tắc đều đều. Bác sĩ nhấn nút, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt ông và khuôn mặt cô, làm cả hai giống như hai tấm ảnh được chiếu sáng bằng một nguồn lạnh.
"Cô có thể nghe những thông tin sơ bộ trước khi tôi giải thích kỹ thuật," ông nói. "Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận cặn kẽ về các lựa chọn tiếp theo." Đó là những lời đầu tiên của ông mà mang trong mình một trọng lượng khác; chúng im lặng không kém phần đáng sợ. Cô cố mỉm nụ cười nhỏ, một chiếc nụ cười đã được luyện tập qua nhiều năm: bình thản, không cầu xin.
Bác sĩ mở lời, giọng ông bắt đầu chuyển từ tính mô tả sang giọng chuyên môn hơn — một dấu hiệu rằng phần "kể" đang tới. Cái âm thanh trong ngực cô như lùi lại, cô chú ý đến từng phụ âm, từng từ, không để ý rằng bàn tay mình đang loé lên một vệt mồ hôi trên chiếc khăn lên đùi. Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới co lại vào khuôn mặt bác sĩ và những con số trên tờ giấy.
Ông bắt đầu nói — nhưng đó là bước ranh giới mà phần này sẽ dừng lại, vì phần còn lại của câu chuyện cần được nghe từ những câu chữ khác, từ những con số được giải nghĩa, từ nỗi sợ được đặt tên. Ling nhìn ông, nhìn bà Chan, nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Tiếng kim tích tắc như kéo dài hơn, như ghi lại khoản thời gian trước khi thông tin được tiết lộ.
Cửa phòng đóng lại, ánh sáng vẫn lạnh. Người lái xe đứng bên ngoài hành lang, im lặng như một nhân chứng. Và trong khoảnh khắc ấy, tiếng tim của Ling — âm thanh cô luôn giữ kín — vang lên rõ hơn cả: một nhịp đều đặn, có chỗ hụt, có chỗ lạc, nhưng vẫn đang cố gắng giữ bản thân mình trong một thế giới đầy ánh đèn lạnh và giấy tờ y khoa. Phần một khép lại ở đây — ở mép của lời nói đầu tiên — ở nơi mọi thứ chuẩn bị được chuyển sang một loại thật khác: cái tên của bệnh, các lựa chọn điều trị, và quyết định cô sẽ giữ hay sẽ thả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top