Chương 13 - Những Ngày Tạm Lặng
Mùa thu ở khu biệt thự nhà họ Kwong đến muộn hơn mọi năm. Lá ngoài vườn chỉ lác đác đổi màu; ánh nắng ban chiều vẫn ỷ vào những kẽ lá để rải những vệt vàng mỏng lên con đường lát đá. Với những người khách qua đường, đó là một khung cảnh yên bình. Với Ling và Orm, những vệt vàng ấy như một tấm màn mỏng che trên khoảng thời gian họ đang tận hưởng — tạm lặng trước khi bão trở lại.
Những ngày sau cuộc cãi vã không còn là những ngày đầy sóng gió. Chúng là những ngày nhỏ — đong bằng những việc tưởng chừng vụn vặt: uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi giữa những đoạn đọc kịch bản, đi dạo quanh vườn vào buổi chiều. Ling không còn khăng khăng xin trở lại trường quay sớm; cô nói nhỏ, giọng có chiều mềm hơn: "Tôi sẽ cho bản thân thêm thời gian." Câu nói ấy là một nhượng bộ, nhưng không hoàn toàn là chịu khuất; đó là một quyết định chầm chậm, có cân nhắc.
Orm đã thay đổi cách thức yêu. Những ngày trước, cô dùng hành động để che nỗi lo — hiện diện ở mọi góc, giúp đỡ, lặng lẽ. Giờ đây, cô học cách ngồi im, lắng nghe, để không biến sự quan tâm thành áp lực. Buổi sáng, cô mang trà gừng lên giường cho Ling; buổi chiều, cô ngồi cạnh khi Ling đọc kịch bản cho một cảnh cần nhiều khoảng lặng; buổi tối, hai người cùng nhau xem một bộ phim cũ — không phải để chấm điểm diễn xuất, mà để làm bạn với âm nhạc, với những khoảnh khắc yên bình không liên quan đến nghề.
Họ sống với nhịp mới lấy nhau làm tâm. Sáng là ánh nắng nhẹ lọt qua rèm và tách trà nóng; trưa là những bữa ăn nhạt muối nhưng ấm; chiều là những lần Orm đưa Ling ra băng ghế trong vườn, để cô ngồi dưới tán cây, hít một hơi khí trong. Mỗi động tác đều như một bài tập: tập chậm lại, tập không ép mình chạy theo lịch trình, tập để cơ thể có thời gian nghỉ.
Một chiều, hai người ngồi trên bậc thềm bên hồ nhỏ trong vườn — một cái hồ nhân tạo, mặt nước phẳng lặng phản chiếu bầu trời. Ling kéo một chiếc khăn mỏng quàng ngang vai, chân khuỵu xuống, nhìn xa xăm. Orm cầm một cuốn sổ kịch bản, giọng nhỏ: "Đoạn này chị muốn chuyển cảm như thế nào?" Họ cùng thảo luận, nhưng hai câu trả lời dần xa khỏi chuyện nghệ thuật; chúng chuyển sang chuyện nhỏ nhặt: thói quen uống thuốc, giờ ngủ, ai gọi bác sĩ khi có tín hiệu. Họ không quên nghề, nhưng nghề lúc này là thứ được đặt vào nền — không phải trung tâm.
Sự gần gũi biến thành một thói quen êm: Orm bớt gọi điện cho quản lý phim bằng lời gấp; bà Chan thỉnh thoảng xuất hiện, không phải để ra lệnh mà để cùng chăm; Ling chậm rãi tập những bài đi bộ nhẹ theo hướng dẫn bác sĩ. Họ nói chuyện ít, nhưng không cảm thấy trống. Có điều gì đó đủ đầy trong những khoảng im lặng chia sẻ: đôi khi là tiếng trà sủi, đôi khi là tiếng giày cọ lên sàn gỗ khi Orm đi pha nước.
Có những buổi sáng Ling ngồi thẳng trên ghế ăn, cười nói với Orm về một chi tiết hài hước trong kịch bản; miệng cô thực sự tươi, ánh mắt có chiều sâu. Orm nhìn chị và thấy mình như sống trong một khoảnh khắc được giữ lại — một tấm phim tĩnh mà cô muốn để lâu hơn. Cô thì thầm: "Chị trông khỏe hơn hôm trước." Ling đáp, khẽ, "Chắc do em ở bên." Câu trả lời giản dị nhưng chứa đầy nghĩa.
Nhưng sự tạm lặng ấy không hoàn toàn vắng bóng lo âu. Những dấu hiệu nhỏ, ban đầu bềnh bồng như khói, dần dần hiện ra dưới ánh sáng đời thường. Ling vẫn thỉnh thoảng than mệt hơn sau bữa trưa, một vài buổi tối cô cần nhiều gối hơn để ngồi thẳng, hoặc đôi khi giấc ngủ của cô bị gián đoạn bởi những phút hụt hơi thoáng qua. Orm tỉnh táo hơn trước: mỗi khi thấy chị lặng, cô lại thâm nhập những suy nghĩ về những lần cấp cứu trên trường quay, về tiếng khó thở, về màu môi thoáng tím. Nhưng thay vì để nỗi sợ biến thành mệnh lệnh, cô học cách hỏi nhẹ: "Chị muốn nghỉ không?" — và mãi luôn sẵn lòng đưa tay giúp mà không càm ràm.
Một buổi chiều đầu tuần, trời âm u như muốn mưa, Ling và Orm đi bộ chậm trên con đường nhỏ quanh hàng rào. Gió thổi lạnh, mùi đất ẩm bốc lên. Ling bước chậm hơn bình thường; Orm nắm lấy tay chị, lồng tay vào giữ, để cho chị thấy có điểm tựa. Họ đi như hai người đang tìm đường giữa một khu vườn quen — biết nhiều lối, nhưng cố gắng tránh vùng đất trơn.
Khi trở về, Ling ngồi xuống sofa, đặt tay lên ngực như một phản xạ — không phải để kiểm tra mà như một thói quen đã ăn sâu. Orm để ly nước xuống, mắt cô đăm chiêu. "Chị có ổn không?" — câu hỏi tự nhiên, nhưng lần này có một sắc khác: sâu hơn, căng hơn. Ling mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thật trọn. "Chắc," cô nói, "chỉ hơi mệt." Đó là câu trả lời quen thuộc, nhưng Orm lắc đầu nhẹ, không hài lòng.
Đêm đó, họ ngồi xem một bộ phim cũ. Khi cảnh buồn kéo dài, Ling bất chợt rơi vào trạng thái im lặng khác — đôi tay cô nắm chặt mép ghế, mắt nhìn vào khoảng không. Orm chìa tay sang, đặt lên bàn tay Ling. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, nhưng Ling vẫn giữ một phần gì đó riêng. Sau vài phút, cô thở dài, nói rất nhẹ: "Em thấy... có những khi chị sợ rằng mình sẽ kéo em xuống cùng." Giọng cô mơ hồ, không hờn giận. "Chị không muốn em chịu khổ vì chị."
Orm nhíu mày, giọng thấp: "Em đã chọn. Em không thấy mình bị kéo. Em thấy mình đứng bên." Những lời này vừa là câu đáp vừa là lời hẹn.
Ngày kế tiếp trôi đi bình thường cho tới chiều. Ling lên gác lấy vài quyển kịch bản cũ — cô muốn sắp xếp lại, muốn viết vài ghi chú. Trên bàn làm việc, giữa đống giấy tờ, có một chiếc hộp nhỏ đựng thuốc — lọ thuốc lợi tiểu, một hộp vitamin, vài mẫu nhỏ mà bác sĩ khuyên dùng. Ling cầm một viên vitamin, nhìn chăm chú rồi cất lại. Một lát sau, khi Orm đi ngang phòng làm việc, cô thấy Ling cúi xuống, tay chậm rãi vịn vào mép bàn, khuôn mặt thoáng một sắc mệt.
Orm vội bước tới, giọng lo: "Chị nghỉ đi, để em xếp hộ." Ling gượng cười, nhưng trước khi trả lời, có một tiếng rít nhẹ phát ra — như một tiếng báo nhỏ trong lồng ngực. Cô đột ngột hơi túm lấy áo, mắt mở to, hơi thở nông. Orm cầm ngay lấy cô, hỗ trợ, mặt cô trắng bệch một thoáng. Bà Chan từ phòng bếp chạy tới, một tay giữ gối, một tay chuẩn bị nước ấm. Không có tiếng la hét, nhưng mọi thứ chuyển động nhanh hơn — sự bình thản được thay bằng hành động.
Tình huống qua đi trong vài phút: Ling được đặt ngồi, uống một ngụm nước, nghỉ ngơi. Cơn qua nhanh, như một chiếc mây thoáng trước khi trời quang. Không có bọt, không có tím môi rõ rệt, không có tiếng gọi xe cấp cứu — chỉ là một cơn hụt hơi thoáng qua, một nhịp lệch nhỏ rồi lùi lại. Bà Chan thở dài, mắt bà sâu hơn; Orm đứng đó, tay ôm vai Ling, lòng quặn lại.
"Hôm nay chị quá sức sao?" Orm hỏi, giọng lắp bắp. Ling lắc đầu, cố mỉm cười: "Chỉ là chùng chân một tý. Em đừng lo." Nhưng trong mắt cô, có một tia run.
Đêm đến, họ ngồi đối diện nhau trong phòng khách. Tiếng đồng hồ lặng như đang cố tìm nhịp lại. "Chúng ta có lẽ nên báo với bác sĩ," Orm nói, giọng đủ nghiêm. "Một cơn như vậy không nên bị xem nhẹ." Đây không phải lần đầu Orm nói câu ấy; nhưng lần này tiếng cô có phần quyết đoán hơn, có phần thức tỉnh: cô không muốn chờ đến khi mọi chuyện vượt tầm.
Ling nhìn vào ánh đèn mờ, rồi nhìn Orm. "Chị biết," cô thừa nhận. "Chị cũng nghĩ vậy." Im lặng ngắn, rồi chị cười yếu: "Nhưng chị không muốn biến mọi chuyện thành... một kế hoạch. Chị vẫn muốn sống với chút tự nhiên." Đó là lời thú vị của kẻ từng chịu áp lực là hình ảnh: muốn đời mình còn hơi bất ngờ, chứ không đứng khắc trên mẫu giấy y tế.
Orm nắm lấy tay Ling, mắt cô nghiêm. "Chị không cần phải canh giữ 'tự nhiên' ấy một mình. Chúng ta cùng làm điều đó. Nhưng chị phải cho phép em giúp." Giọng cô rưng rưng nhưng kiên định.
Ling nhìn cô, đôi mắt rưng như sắp khóc, nhưng nụ cười lại hiện lên thật. "Được," cô thì thầm. "Chúng ta cùng nhau làm." Họ hứa bằng một cách rất bình thường: không một bữa tiệc, không một lời thề cao cả, chỉ là hai người đồng ý đứng sát nhau trong việc nhỏ, trong việc liệu cơ thể có cần nghỉ, khi nào cần gọi bác sĩ, khi nào đổi lịch quay.
Chương kết lại trong hòa lẫn: hình ảnh hai bàn tay nắm nhau trên bàn; ánh đèn phòng khách hắt lên mặt họ những vệt vàng nhạt; tiếng đồng hồ tích tắc đều. Trong lòng mỗi người có một cảm giác vừa ấm vừa run — ấm vì họ đã tìm thấy nhau giữa hỗn độn, run vì biết rằng dấu hiệu nhỏ kia có thể là lời nhắc: câu chuyện chưa chấm dứt; bi kịch vẫn còn lẩn khuất phía trước.
Và ở đó, giữa sự tạm lặng và lời hứa, Ling ôm lấy cuốn kịch bản, đặt một dấu chấm nhỏ vào một cảnh sắp tới — một việc nhỏ, một biểu tượng: cô không từ bỏ nghệ thuật, nhưng cô sẽ học cách để nghệ thuật không lấy đi cả mạng sống. Orm nhìn cuốn sách, rồi nhìn thẳng vào mắt chị; trong ánh nhìn ấy có cả quyết tâm và nỗi sợ không nói ra. Cả hai cùng biết rằng con đường phía trước sẽ dài, và họ sẽ bước từng bước — cùng nhau — dù bước ấy có thể chậm và mong manh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top