Chuong 34: TIN ĐỘNG TRỜI!!
Anh lững thững bước xuống cầu thang. Anh nghĩ vẩn vơ, chuyện chơi, chuyện học, chuyện linh tinh. Anh còn trẻ, còn cả tương lai.
Anh nghĩ đến Sakura, anh nghĩ đến tương lai của cuộc sống gia đình, một điều mà anh chưa từng nghĩ đến trước đó. Anh tự hỏi mình có còn là mình không? Gần đây anh hết hẳn hứng thú với phụ nữ, anh đã "giao mình cho cửa phật", chỉ còn Sakura làm anh vướng bận tâm trí. Anh không muốn ôm đồm bao trách nhiệm về mình.
Anh sẽ không cưới, dù anh có thích nàng thật thì anh cũng sẽ không cưới. Con người Sasuke luôn luôn lí trí là vậy đấy, lạnh lùng!
Anh xuống phòng khách đã gặp bà Uchiha ngồi đọc báo.
- Con bé ăn chưa? - Bà gỡ cặp kính, hỏi.
- Chưa mẹ.
- Mẹ hỏi, có phải con thích con bé đó không? - Đột nhiên bà Uchiha hỏi.
- Tất nhiên là không. Hừ! con mẹ là ai chứ, dù con có thích con cũng không muốn lấy nó.
- Thằng này giỏi nhỉ, mày cứ mạnh miệng rồi hối hận.
- Con chưa bao giờ hối hận. bây giờ cũng không, sau này cũng không. - Anh lì lợm nói.
- Ha ha!! Anh định lừa tôi hả? Ha ha! Rõ mười mươi là khoái nó tỉ tì ti, lại còn chối sao?
- Con không có. - Anh lầm bầm.
- Hừ! Theo tôi thì anh không dám. Anh sợ...
- Con đâu có! - Anh cau mày chối. Bởi chính anh cũng không nhận ra...
- Thôi! Tôi không nói nữa. Hai bên bàn bạc rồi. Con bé vào đại học thì sẽ cưới ngay.
- Mẹ nói sao?? - Anh trợn mắt đứng dậy. - Đây là chuyện của con... sao ba mẹ...
- Mẹ đã dạy con rồi. Sống trong cái xã hội này, con có quyền lực nhưng chuyện này thì phải tuân theo ba mẹ. - Giọng bà Uchiha lạnh tanh như thể ấn định cho cái kết của câu chuyện.
- Mẹ, con sẽ không để ba mẹ toại nguyện đâu. - Anh thách thức.
Nói rồi anh bỏ thẳng vào nhà trong. Anh không muốn bàn bạc đến vấn đề này nữa, anh ghét phải nghe người khác lải nhải chuyện cưới xin và hình như anh cũng không muốn biết bà Uchiha nói rõ điều anh sợ. Anh không biết, cũng không muốn quan tâm. Anh không muốn thay đổi, anh muốn sống tự do tự tại như trước đây, anh ghét phải có trách nhiệm, anh... sợ phải có trách nhiệm.
Anh chán ghét bỏ lên phòng.
Hừ! Con tiểu yêu có đáng ghét đến đâu cũng còn dễ thương gấp trăm lần cái đầu óc cổ hủ của mấy ông mấy bà!!
Anh mở cửa bước vào đã thấy Sakura cầm chai dầu xoa xoa bụng.
- Tỉnh chưa? Còn thích gây sự không?
- Hè hè!! Ai biểu anh không nói rõ chi!! - Sakura xun xoe cười nịnh. Bụng nàng hổ thẹn, hối hận không để đâu cho hết. Nàng hiểu lầm anh thật rồi.
- Thôi! Cô khoẻ chưa? - Giọng anh đầy chán nản, khác hẳn Sasuke ngày thường. Người tinh ý như Sakura sao có thể không nhận ra??
- Ơ! Sasuke! - Nàng giật tay áo anh. - Còn giận tôi sao? Tôi xin lỗi!
- Hừ! Ai thèm giận cô. - Anh chán nản nắm vật ra giường. Trước mặt nàng, anh chả thèm giữ hình tượng quái gì. - Cô tránh xa tôi ra, không thì tôi "làm việc" cô đấy! Giọng anh nghe chả có tí đùa cợt hay doạ dẫm nào, hình như chỉ đơn giản là anh muốn nàng tránh xa anh 1 chút.
- Lại bắt cưới phải không? - Sakura chán nản hỏi.
- Sao cô biết?
- Hừ! Trước sau chả thế, tôi linh cảm sẵn rồi! - Sakura bó gối ngồi tựa vào đầu giường.
- Thế giờ tính sao? Tôi không muốn uổng đời bên anh! - Sakura lại giở giọng đáng ghét.
- Tưởng tôi yêu cô lắm sao? - Anh bĩu môi.
- Xí! Bí quá thì cưới đại đi! Sau đó li dị. Tôi sẽ làm dâu hư cho ba mẹ anh từ bỏ ý định. - Sakura"hiến kế".
- Ha ha! Cô tưởng mấy ông bà già dễ trúng kế sao?? Họ bàn bạc hết rồi! - Anh thở dài.
- Vậy làm sao đây? - Sakura nhăn nhó. - Anh nghĩ đi, nghĩ đi!! Tôi sẽ bao anh đi chơi thêm một ngày nữa!
- Thôi! Tôi không dám nhận, chưa chơi được phút nào đã nghe cô **** rồi. - Anh trề môi.
- Tôi đấm lưng cho anh nhé!! - Sakura giở trò mà nàng vẫn hay "áp dụng" với ông Kizashi.
- Thôi! Thôi! - Dù nàng với ốm dậy nhưng anh cũng không dám.
- Thế tôi bao anh đi chơi nha! - Sakura cố chuộc lỗi, nàng biết là nàng hiểu lầm anh. Còm đứa nào bỏ thuốc thì nàng chưa biết!! Ơ! Mà chả lẽ là Suigetsu??
- Hừ! Tôi mệt!
- Mệt thì tôi mát-xa cho anh!! - Sakura cười cầu tài.
- Tôi chưa muốn tàn phế!
Thấy cái giọng chướng tai của anh, Sakura mím môi,... đè anh xuống.
- Có thích hay không cũng phải mát! Coi như hết nợ nha! - Nàng cười gian ác!
- ... - Anh bó tay, con tiểu yêu này ngang quá!!
Họ cũng muốn quên đi cái chuyện nhức đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top