Chương 28 : ĐÓN VỀ
Lại nói đến ông Kizashi, những ngày con gái đi quả là thiên đường. Vừa đỡ mệt óc, vừa được ngủ yên, ông sung sướng không để đâu cho hết. Cấp dưới của ông nhờ thế mà cũng dễ sống hơn.
Sáng nay, lúc đang nghiên cứu tài liệu thì tự nhiên điện thoại di động rung lên như điên. Ông càu nhàu thò tay vô túi, ai gọi cho ông trong giờ hành chính nhỉ??
- A-lô!
- Anh hả, em đây. - Giọng chú Jiraiya có vẻ lo lắng từ đầu bên kia vọng qua.
- Có chuyện gì? - Tự nhiên ông cũng thấy bất an, thằng em "quí hóa" cả đời không điện cho ông lấy 1 cuộc, sao tự nhiên...
- Ờ... anh à. Em có chuyện cần nói với anh. - Bên kia lại dài dòng, hình như có cái gì khó nói.
- Chú nói nhanh nhanh lên dùm cái. - Ông Kizashi sốt ruột, số tài liệu, hồ sơ đang chờ ông giải quyết có thể đè chết 1 con trâu.
- Anh à, em... em... xin lỗi.
- Hả? Mày bị khùng hả Jiraiya? - Ông Kazuki bắt đầu nổi điên, gọi điện đến làm phiền ông chỉ để nói mấy câu ba láp này thôi hả???
- Em nói xong phải bình tĩnh nhé, anh đừng nói với chị... - Giọng chú Jiraiya nghe mới khổ sở làm sao, chuyện như vậy làm sao chú dám nói cho ông??
- Ừ!
- Con bé Sakura nhà anh nó đang ở... ở chỗ đám du côn, em... em sợ.... - Chú không dám nói thẳng với anh là vì con bé Hinata mà Sakura bị kẹt ở chỗ đám du thủ du thực.
- Hả?? - Ông Kizashi đứng bật lên. - Sao?? Chú... chú...
- Anh đến đây ngay đi, có gì anh em mình...TÚT! TÚT! - Chú chưa nói dứt câu bên kia đã cúp máy, kì này thì anh chú giết chú mất!!
- Jiraiya ơi!! Mày ra đây mở cửa cho tao!! - Ông Kizashi đứng bên ngoài gào tướng lên. Ông chả thèm bấm chuông bấm chiếc, bây giờ con gái ông là trên hết!! - Jiraiya ơi!! Mày ra mở cửa cho tao!
Ông đã lái xe 1 lèo đến thẳng đây, chả kịp chờ anh tài xế. Con gái của ông là quan trọng nhất, dù không hiểu hết lời thằng em nhưng ông biết con gái đang gặp chuyện. Sakura ơi!! Biết thế ba để con ở nhà cho rồi!! Chỗ đám du côn là chỗ nào, cái từ "du côn" càng khiến ông lo hơn. Dù con gái ông 1 thân võ nghệ nhưng lỡ bọn nó đông thì làm sao con bé đánh lại!!?! Nghe tiếng ông anh hò hét ngoài cửa, thím từ dưới bếp chạy ra.
- Anh! Anh đến rồi! - Thím luống cuống mở của. Tự nhiên nhìn ông Kizashi thím thấy có lỗi quá!! Khiến một người bận trăm công nghìn việc như ông phải phóng tới đây thì thất là không phải.
- Thím Oro! Con Sakura, con Sakura nó đâu?? - Ông Kizashi vứt toẹt cái xã giao lịch sự, hỏi dồn.
- Con bé ở trong nhà đó anh Hai! - Thím nhìn ông anh hớt hải thì cảm giác tội lỗi càng tăng lên.
- Hả?? Chú thím giỡn tôi phải không?? - Đột nhiên ông gằn giọng. Rảnh quá hết chuyện chơi hay sao mà dám hù ông như thế.
- Không phải đâu anh, anh vô nhà nghe vợ chồng em giải thích đã!! - Thím líu ríu.
Nói rồi thím kéo tay ông vô nhà, nhìn ông mặt mày đỏ rực thì thím càng lo, không nói cho rõ ràng thì vợ chồng thím chết với ông anh này!
- Anh ơi! Ra đây, anh Hai đến!! - Thím vừa rót nước vừa gọi chồng.
Chú Jiraiya đang nằm trong phòng nghe vợ gọi thì bật dậy chạy ra, cái ông này làm gì mà đến nhanh dữ!!?!
- Anh!
- Chú thím muốn nói gì?? Con Sakura nhà tôi nó...
- Anh từ từ nghe em nói đã. - Chú Jiraiya nhăn nhó, ông anh đã "đại giá quang lâm" thế này thì... - Chuyện là vầy anh à...
Chú kể tới đâu, cặp lông mày ông Kizashi càng dính vô tới đó, nghe chú tường thuật mà tim ông đánh lô tô trong ngực ầm ầm!!?!
- Thiệt hả chú!?? - Ông há mồm, không ngờ câu chuyện lại diễn biến... li kì và hấp dẫn như thế.
- Ờ! Công nhận con Sakura nhà anh giỏi thật, không có nó thì vợ chồng em... - Chú vừa biết ơn Sakura, vừa xấu hổ vì đứa con của mình.
Nghe đến đây ông Kizashi vừa cảm thông vừa... hãnh diện, khi biết con lột hết quần áo của thằng kia ra ông không khỏi "hãi hùng", nó dám làm thế sao, ông bà thông gia mà biết thì... Ực!! Con ông đẻ ra đúng là cao thủ, ra tay thật tàn nhẫn, rất hợp... với nghề kinh doanh của ông. He he!! Haiz!! Nhưng mà cũng tội chú thím quá!!
- Thôi, cháu nó lỡ rồi thì lựa lời khuyên bảo nó, haiz!! Trẻ con mà!! - Ông Kizashi cảm thán! - Thời gian qua cháu làm phiền chú thím quá, thôi để tôi đưa nó về!!
- Anh xem như vậy cũng được! Thôi! Anh ăn cơm với chúng em nhé. - Chú chỉ biết đồng ý.
- Ừ!
Sakura vừa từ trong nhà tắm bước ra đã thấy ông già ngồi đó.
- Ơ! Ba, ba đến đây làm gì?? - Nàng ngạc nhiên trước sự có mặt của ông.
- Thì tại chú mày nói... ờ mà có sao không con?? - Ông Kizashi "bắn" khỏi ghế, săm soi "cục vàng", nó mà sứt miếng nào chắc ông khó sống yên với bà vợ.
- Con không sao mà ba!! - Nhìn ông già săm soi, tự nhiên nàng thấy khó chịu. Nhưng nghĩ đến sự lo lắng của ba, vì mình mà bỏ hết công chuyện, Sakuracầm tay ba nịnh. - Ba! Con không sao thiệt đó, ba lại đây con đấm lưng cho.
- Khỏi cô nương!! Đi đâu là gây sự đó. Vụ thằng con rể còn chưa đã sao?? - Ông giả vờ nghiêm mặt chứ trọng bụng khoái tỉ tì ti!!
- Ba!! - Nghe ông nhắc đến Sasuke, tự nhiên nàng lo. Ông già này nhớ dai gớm, tưởng quên thằng con rể rồi chứ.
Nhìn mặt con, ông Kizashi cười.
- Đi chơi sướng rồi nhé, giờ về gặp "chồng tương lai" thôi. Chạy đâu cho thoát hả con?? - Con ông đẻ ra mà sao ông không biết.
- Hứ! Ba nhớ dai gớm! Con không cưới đâu!! - Nàng xị mặt.
Ông không thèm đôi co nữa.
Hứ!! Mới gặp lại là đã tức rồi!! Hứ!! Sasuke đáng ghét, ghét luôn cái mặt đẹp trai của hắn ta!! Nàng tức quá mà không biết trút vào đâu.
Ăn cơm trưa xong, Sakura nằm dài trên ghế sa-lông. Con bé Hinata khóa trái cửa thì có chúa mới vô được!! Haiz!! Mới chơi được hơn 1 tuần đã bắt về, chán quá, mà sao rắc rối cứ bị hút vô nàng như mạt sắt bâu quanh cục nam châm, về lại chạm mặt cái tên Sasuke kia, trời ơi, không lẽ ông bắt con đeo gông vào cổ thiệt sao??
Lấy chồng, đẻ con, nội trợ... những ý nghĩ ấy ám nàng vào tận giấc ngủ??!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top