Chương 27 : NỖI LÒNG CỦA CHA MẸ


Thím Oro vô đến nhà mới hoàn hồn, bà cứ xăm soi Sakura, sợ nàng có bề gì thì... Ông Kazuki sẽ......... Ực nghĩ đến đó bà đã cảm thấy sống lưng lạnh toát , lông trên người dựng hết cả lên
- Kể cho thím nghe, có chuyện gì?? - Giọng bà gấp gáp khiến Sakura thấy tội nghiệp vô cùng.
- Kể đi, đừng giấu chú thím, con Hinata nó kể hết rồi!! - Chú nhắc trước.
- Dạ, dạ!! - Sakura nhăn nhó, con quỉ con kia sợ quá kể hết rồi sao?? Thế thì nàng muốn giấu cũng không được rồi.
Sakura bắt đầu kể. Càng kể, mồm của 2 người lớn càng há ra, chỉ thêm chút nữa chắc phải đến bác sĩ chỉnh hình luôn!!?!
- Thì ...thì lúc em Hinata nó chạy rồi, cháu cầm ghế... ờ... ờ... - Sakura mặt mày méo xệch, mẹ nàng mà biết tin con gái có võ truyền ra ngoài chắc té xỉu quá!!
- Sao nữa?? - Thìm Oro nhịn không nổi liền xen vô.
- Dạ... cháu phang vào lưng thằng đứng ngoài cùng, nó không đề phòng nên... - Sakura nheo mắt nhìn chú thím. - Chú thím hứa không kể cho mẹ cháu nghe nhé!!
- Hứa!! - Hai người đồng thanh nói.
- Nên nó đập đầu vô bàn...
Khi Sakura kể đến những đoạn gay cấn, chú thím nàng cứ nhấp nhổm trên ghế không yên. Họ vừa bất ngờ vì con cháu "trông có vẻ" hiền lành của họ hoá ra võ nghệ đầy mình như thế, vừa thót tim lại vì... Sakura quá có khiếu kể chuyện. Kể đến đoạn đánh đấm thì máu kiếm hiệp trong người ông chú nổi lên, ông vỗ đùi đánh đét.
- Hay lắm! Sao không đá cho nó khỏi lấy vợ luôn con!! - Ông hùng hồn nói, rồi sực nhớ ra như thế thật khiếm nhã trước mặt 2 người phụ nữ, ông đằng hắng. - Kể tiếp đi con!!
- Sau đó con úp sọt rác lên đầu hắn, xô đám gậy gộc dựng bên tường vô người hắn... - Chỉ với nghe đến đó, chú thím đã thấy hả dạ lắm rồi. Đúng, đối với loại người như hắn thì úp nguyên cái sọt rác lên đầu, xô cây đè lên là còn nhẹ đó. - Rồi con sợ đám đàn em hắn phát hiện, con lột hết quần áo hắn ra mặc vô mới thoát được đó chú. - Sakura"vô tư" kể.
Chú thím nàng không hẹn mà nhìn nhau. Không ngờ con bé này ra tay "nặng" như thế, phô bày "cảnh xuân tươi mát" của người ta ra thì quả thật là "hơi" ác. Mà không ác thì không phải là nàng!!
- À! Mà con Hinata đâu rồi thím?? - Sakura sực nhớ ra "nhân vật chính".
Nhắc đến nó, chú Jiraiya lại nổi cơn điên.
- Nó trốn trong phòng rồi, ra đây là chú... - Ông giận đùng đùng. Mặt đỏ gay. Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là ông không chịu nổi. Ai đời cho nó ăn học tử tế mà lại chết mê chết mệt 1 thằng du côn.
- Cháu thấy em nó còn bé! Hay chú tha...
- Im ngay! Chú dạy dỗ nó ra sao mà... - Chú Jiraiya tức đến mức nói không ra hơi!!?!
- Nhưng dù sao thì em nó cũng biết lỗi rồi mà chú. - Sakura tiếp tục xin cho em, thật ra nàng không muốn em bị ăn đòn dù cũng thấy điên thật.
Chú nàng không nói nữa mà bỏ thẳng vào trong, ông cũng không biết sử trí ra sao nữa!!?
Thím ngồi đó thở dài, bà vừa thương vừa giận con, quả thật bà cũng muốn cho nó vài roi vào ***.
- Thôi đi tắm đi con. Tắm rồi ăn cơm.
- Dạ! - Sakura thấy thương chú thím bao nhiêu thì càng hận tên kia bấy nhiêu. Biết thế nàng đã lột hết đồ của hắn ra rồi!!?!
Trong lúc Sakura đang tắm thì Hinata đang nằm khóc trong giường. Cô thấy có lỗi với chị và ba mẹ quá. Chính sự non trẻ của cô đã khiến cho ba mẹ phải đau lòng. Hinata vẫn còn nhớ ánh mắt tức giận pha lẫn xót xa của ba mẹ, tại sao cô có thể mê muội như thế. Và cả chị Sakura nữa. Suýt nữa cô đã khiến chị gặp nguy hiểm. Hinata không biết phải xin lỗi mọi người ra sao.
Trong phòng...
Chú Jiraiya thở dài. Nói thì hùng hổ như thế thôi chứ chú thương con lắm, thấy nó bỏ lời mọi dạy dỗ ngoài tai để bây giờ gây họa như thế thì chú vừa giận mà vừa xót xa. Nằm một mình vắt tay lên trán, chú nhắm mắt mà ngủ không được, chú cũng muốn nhỏ nhẹ khuyên bảo con, chắc qua chuyện này nó cũng tỉnh ra nhưng lòng tự tôn không cho phép chú làm thế!! Haiz! Làm sao bây giờ??
Trong khi chú đang trằm trọc trong giường thì thím cứ thừ người ra trong bếp. Nồi nước sôi sùng sục mà bà vẫn chưa bỏ rau vào. Hinata ơi là Hinata!! Người làm mẹ như bà đau xót biết chừng nào khi thấy con gái như vậy, may sao có con bé Sakura nếu không thì... Bà vừa sợ chồng đánh con đau, vừa muốn ổng... đập cho nó 1 trận. Bà không biết phải làm sao, vừa thương lại vừa giận, nghĩ đến cái thằng mắc dịch đó bà vừa thấy ghê vừa thấy sợ. Lỡ con bà ra sao này lại tiếp tục chết mê chết mệt 1 thằng nữa thì... Nghĩ đến đó bà không đưa tay lên quẹt nước mắt. Bà hi vọng con Hinata nó hiểu ra mà tỉnh ngộ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: