Ep 54
Gần một tháng sau, lòng dạ Trịnh Thuần Phong bây giờ chỉ một mực hướng về vợ con, mỗi một cử động hay nhăn mặt của Sở Điềm Điềm cũng trở nên vô cùng lưu tâm. Xe hơi trong gara luôn để quay đầu hướng ra, giỏ đồ của bé con, giấy tờ tùy thân đều nằm gọn trong xe. Chỉ cần có dấu hiệu bất thường liền phóng đến bệnh viện, không cần gọi cấp cứu chi cho lâu, chính người chồng như anh phải có trách nhiệm với vợ con nhất.
Sở Điềm Điềm từ trên cầu trang đi xuống, bây giờ sàn nhà toàn lót vải mềm. Không cần mang dép bông. Tay cậu vịn lang cang cầu thang từ từ đi xuống.
Trịnh Thuần Phong đang thái rau củ lập tức buông dao chạy lại đỡ cậu.
"Em không ở trên phòng tịnh dưỡng, xuống làm gì?"
"Chán chết đi. Em muốn xem anh nấu ăn."
"Biết là chán. Nhưng cận ngày rồi phải càng cẩn thận hơn. Em hiểu không?"
"Em hiểu em hiểu."
"Thôi ngồi ghế đi."
Sở Điềm Điềm đặt mông lên ghế bành phủ vải nhung. Tay ôm bụng tròn nhìn tấm lưng vững chãi của anh. Bờ vai đó là điểm tựa duy nhất của ba con cậu. Anh thật là người tuyệt nhất trên thế gian này.
"Áo anh cháy chưa?" Trịnh Thuần Phong không nhìn, nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn ấm áp của cậu từ đằng sau.
"Cũng sắp cháy rồi. Để em nhìn thêm chút nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, em cũng không hối hận bất cứ điều gì."
"Phi phi phi...ăn nói hàm hồ, em nhất định cùng con bình an. Có anh ở đây, em không cần lo." Trịnh Thuần Phong tiến tới ôm lấy cậu.
Sở Điềm Điềm mỉm cười hạnh phúc, rồi bất chợt nụ cười tắt hẳn. Bụng cậu quặn đau dữ dội, mày chau thành một đường. Tay ôm bụng còn tay bấu víu lấy cánh tay Trịnh Thuần Phong.
Nhận thấy bất thường, Trịnh Thuần Phong buông cậu ra, rồi hốt hoảng một đoạn.
"A...Thuần Phong...Em...đau...đau quá!"
"Bình tĩnh, anh ở đây. Bây giờ cùng nhau tới bệnh viện."
"A...đau...đau quá...Thuần Phong."
Trịnh Thuần Phong bế cậu lên gọn gàng trên tay, nhanh chóng chuyển ra xe. Phóng đi. Trên đường, luôn miệng trấn an cậu.
"Không sao đâu...Bảo bối...Em gắng lên... Một chút nữa thôi..."
"A...Con...đau...quá..."
Sở Điềm Điềm chuyển dạ, anh đã sớm dự tín. Đã chuẩn bị mọi thứ, không cần lo lắng quá. Bây giờ gọi cho bệnh viện chuẩn bị phòng.
"Bác sĩ Kang. Chuẩn bị phòng cho vợ tôi." Không cần nói quá nhiều, bác sĩ Kang là bạn thời trung học của anh, từ lúc cách hai tuần đến ngày hôm nay, anh đã báo trước rồi.
Tại nhét điện thoại lại túi, quẹo bánh láy đến cửa bệnh viện.
Băng ka nhanh chóng được đẩy ra, y tá bác sĩ túm chân chạy đưa cậu vào.
Trịnh Thuần Phong trên đường không rời khỏi tay cậu.
"Bảo bối, em phải cố lên, anh luôn ở đây, luôn bên cạnh em. Em phải vì anh vì con mà mạnh mẽ."
Trịnh Thuần Phong muốn theo vào trong nhưng y tá chặn anh lại.
"Xin lỗi ngài, không được vào. Ngài vui lòng ngồi đợi."
"Làm ơn, làm ơn giúp vợ con tôi."
10 phút
20 phút
30 phút.
Đèn phòng cấp cứu tắt, tiếng trẻ con vang vọng ra, Trịnh Thuần Phong thở phào nhẹ nhõm. Chạy ngay tới cửa. Cùng lúc y tá bước ra, trên tay bồng một bục bông, kéo khẩu trang y tế xuống, mỉm cười.
"Chúc mừng anh, là một bé trai kháo khĩnh."
"Đa tạ trời phật." Trịnh Thuần Phong nhìn con, lòng run lên muốn bật khóc.
"Vợ tôi, vợ tôi đâu?"
"Cậu ấy được chuyển qua phòng hồi sức rồi. Lát nữa khỏe anh có thể vào. Còn bây giờ anh có thể đi theo tôi qua phòng trẻ sơ sinh."
______
Nhìn con trai nằm trong khoang em bé. Nhắm mắt ngủ, tay chân khỏe mạnh, da đỏ hỏn làm anh thật sự muốn hôn nó một cái. Nhưng mà, nó đang ngủ, không thể nỡ lòng đánh thức.
"Madrid của bố, chào mừng con trai đến với cuộc đời này."
Đang chăm chú nhìn bé con, y tá bước "Thưa ngài, phu nhân đã tỉnh rồi, ngài có muốn bế em bé qua bên phu nhân không?"
"Ừ được, phiền cô báo rồi. Tôi sẽ tự bế con qua."
"Vậy, chào ngài, có gì cứ gọi ạ."
"Được."
Bé con đang say ngủ, được bố bế trên tay không hay biết gì. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bước đi.
cẠch
"Bà xã!"
Sở Điềm Điềm nâng đôi mắt thấm mệt lên nhìn anh, nhìn cái cục bông quấn không thấy mặt mũi đâu, Sở Điềm Điềm mừng muốn run cả người, cảm giác đau đớn như xuống chín tầng địa ngục trước đã đồng thời quên bén.
"Con em."
Trịnh Thuần Phong một tay bế con một tay đỡ cậu ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt bé con vào vòng tay cậu.
"Con trai ngoan."
Trịnh Thuần Phong hôn lên trán cậu.
"Cảm ơn em, bảo bối."
Sở Điềm Điềm cũng cười, ngón trỏ nhẹ nhàng nựng cái má phính của nó.
"Miệng và mắt nó giống anh như đúc ha vợ nhỉ?" Trịnh Thuần Phong tự khen.
"Không giống anh chẳng lẽ giống hàng xóm."
"Ừ ha..."
"Daddy xấu quá đúng không con?" Sở Điềm Điềm dịu dàng ôm con thủ thỉ.
"Để anh báo cho hai gia đình mình, chắc họ chưa hay đâu."
"Cũng được."
Một lúc sau đã có ba bốn người chen chúc trong phòng cậu, vui mừng nhất là mẹ Trịnh và mẹ Sở. Cứ nhìn cháu trai yêu quý đang nhìn mình.
"Mẹ có mang cháu thịt bâm. Con ăn đi, mất sức nhiều rồi."
"Con ăn rồi, Thuần Phong đã đúc con ăn lúc nảy, có uống sữa nữa, dạ dày không chất nổi nữa đâu."
"Mà hai đứa đã đặt tên cho cháu trai ta chưa?"
"Thuần Phong đặt là Trịnh Minh Long. Nhủ danh thì gọi là Madrid."
"Hay, tên hay lắm. Cháu bà là thiên long chí tôn đó nha."
"À, thế chừng nào được về?"
"Một tuần nữa."
"Ừ, cố phục hồi cho lại sức, còn phải chăm tiểu Long tử."
"Dạ mẹ."
Một tuần sau.
Sở Điềm Điềm vui mừng hớn hở bế bé con lên xe nhà, miệng kéo môi không khép lại được. Bé con nó cũng mở mắt bồ câu nhìn baba cười. Qua gương chiếu hậu, nhìn cảnh phụ tử liền tâm làm cho Trịnh Thuần Phong cũng nở hoa trong lòng.
"Madrid à! Baba cùng con và Daddy về nhà của mình nhé!" Cậu hôn nhẹ lên má nó, nó theo phản xạ nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra.
Miệng nó khép mở nhưng không phát ra âm thanh nào.
Biệt thự.
Trịnh Thuần Phong hai tay xách đồ đạc đi vào trong.
"Trong lúc em ở bệnh viện, anh đã mang nôi của bé con vô phòng chúng ta rồi, em cho con ngủ đi."
"Nảy giờ coi ra bé con nó cũng tới giờ ngủ rồi. Em đưa con đi ngủ.".
"Ừ, cẩn thận nha em."
"Dạ."
"Madrid lại đây bố hôn một cái nào." Trịnh Thuần Phong cúi đầu xuống hôn cái má mềm của con, vẫy tay chào hai người.
Sở Điềm Điềm sau sinh lại càng gầy, anh phải tích cực làm nhiều món cậu thích để bồi bổ cho bảo bối rồi. Còn cục cưng thì bây giờ còn cậy sữa lắm, sau sáu tháng mới tập tành ăn bột, giờ tới đó còn lâu.
Bắt tay vào việc, Trịnh Thuần Phong sắp đồ đạc trong giỏ về chổ cũ, rồi lật đặt mang tạp dề, lau sàn, lau cửa, lau kính để không khí trong lành hơn, tất bật chạy ra chạy vô coi nồi canh nấm thanh đạm, chóc lát ngôi nhà qua bàn tay anh đã sạch bon không còn lấy một hạt bụi.
Nhìn thành quả của mình, Trịnh Thuần Phong hất cằm tán dương.
"Chồng!"
"Hửm?" Trịnh Thuần Phong giật mình quay ra sau lưng, Sở Điềm Điềm từ trên lầu đi xuống, nhảy vù ôm chằm lấy anh.
"Em yêu anh."
"Ừ."
"Rid ngủ rồi?"
"Ngủ rồi, ngoan lắm. Có máy bắt muỗi, không lo gì, nôi tự động đánh đu, mình cũng không cần trông."
"Bảo bối em đói chưa?"
" Có hơi. Em thèm thịt cừu á."
"Em mới sinh, bụng còn yếu, thịt nhiều đạm khó tiêu. Anh có nấu canh nấm, qua đây, anh múc cho."
"Cảm ơn Thuần Phong."
"Chúng ta là vợ chồng, em không cần nói cảm ơn."
"Anh cũng hạn chế cảm ơn vu vơ với em đi."
"Biết rồi.Bà xã!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top